Page 308 - Phẩm Tam Quốc
P. 308

Kiến An thứ XIII (Công nguyên năm 208). Các con khác thì chết yểu hoặc

               dung tục, Tào Tháo chỉ còn hy vọng vào Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực.
               Theo Tam quốc chí – Tào Xung truyện, lúc Tào Xung ốm và qua đời là lúc
               Tào Tháo đau buồn nhất. Tào Phi bước đến an ủi cha, Tào Tháo nói: “người
               này làm ta buồn, còn nhữ Tào làm ta vui”. Cái gọi là “nhữ Tào” (các ngươi
               mấy người) đương nhiên là Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực.

                  Cả ba người đều muốn mình là người nối dõi. Trước hết họ đều là con của
               Biện phu nhân. Vợ cả của Tào Tháo họ Đinh, Đinh phu nhân không sinh con,
               con nuôi là Tào Ngang chết trận, bản thân đã li dị nên không phải suy nghĩ
               việc “lập đích”. Sau khi họ Đinh bị phế, Biện phu nhân thay thế địa vị chính
               thất. Theo nguyên tắc “lập đích” người nối dõi phải được chọn từ các con của

               họ Biện. Biện phu nhân có bốn người con, trong đó Tào Hùng chết sớm, còn
               có thể chọn một trong ba người là Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực. Hai là,
               cả ba người này đều có năng lực, được việc và trình độ cao hơn hẳn những
               người con khác của Tào Tháo. Như vậy, dù là “lập đích” hay “lập hiền”, họ
               có tư cách nhất. Việc “tranh giành đoạt đích” luôn xảy ra trong ba người con
               của Biện phu nhân.

                  Vậy Tào Tháo chọn ai?

                  Nhìn chung các sử gia đều cho rằng trước hết phải loại bỏ Tào Chương.
               Không thể phủ nhận Tào Chương là một nhân vật. Theo Tam quốc chí – Tào
               Chương truyện, người này từ bé đã giỏi cưỡi ngựa tài bắn tên, to gan lớn mật,
               chiến đấu nhiều trận lập nhiều chiến công. Kiến An năm thứ XXIII (Công
               nguyên năm 218), Ô Hoàn ở quận Đại làm phản, Tào Tháo bổ nhiệm Tào
               Chương là Bắc Trung lương tướng, Hành kiêu kỵ tướng quân đi dẹp loạn.

               Trước lúc lên đường Tào Tháo nói với Chương: con à, ở nhà là cha con, thụ
               mệnh là quân thần, con biết phải làm như thế nào! Tào Chương hiểu rõ ý cha,
               nên trong chiến tranh Bắc phạt đã xông pha hiểm trận, dẫn đầu tướng sĩ, bắn
               thẳng  vào  Hồ  Kỵ  “kẻ  trước  người  sau  trúng  tên  gục  ngã”.  Bản  thân  Tào
               Chương “trúng mấy mũi tên”, nhưng “ý chí ngoan cường”, kết quả “đại phá
               quân địch”. Người Tiên Ti trung lập thấy Tào Chương anh dũng thiện chiến

               đã xin quy thuận. Vậy là “miền Bắc bình xong”. Sau thắng lợi, Tào Chương
               tặng thưởng lớn cho tướng sĩ, mặt khác khi hội báo với Tào Tháo lại theo
               kiến nghị của Tào Phi “quy công chư tướng”. Lúc này Tào Tháo vô cùng
               mừng vui đã tóm lấy chòm râu vàng của Tào Chương, nói: “Râu vàng con,
               con khá lắm”.

                  Thực tế thì Tào Tháo lấy làm kiêu hãnh khi có đứa con như thế. Theo chú
   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313