Page 309 - Phẩm Tam Quốc
P. 309

dẫn Nguỵ lược của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Tào Chương truyện,

               trong  cuộc  chiến  ở  Hán  Trung,  Lưu  Bị  ẩn  mình  trong  núi,  cử  Lưu  Phong
               xuống núi khiêu chiến. Tào Tháo mắng lớn: kẻ bán giày cỏ kia, sao ngươi cứ
               cho con nuôi ra đánh trận (luôn cho con giả đánh với con ta)? Chờ đây, ta sẽ
               gọi đứa râu vàng đến!

                  Nhưng Tào Chương cũng có vấn đề, tức là hữu dũng vô mưu, không thích
               đọc  sách.  Điều  này  Tào  Tháo  đã  bảo  ban,  nói:  con  chỉ  thích  bắn  tên  múa
               kiếm, ném ưng đuổi chó, như vậy chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, đâu thành
               được  nghiệp  lớn?  Rồi  sắp  xếp  cho  Tào  Chương  đọc  “Thi”,  “Thư”.  Tào
               Chương lại nói với người bên cạnh, nam tử hán đại trượng phu phải giống
               như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, bằng trăm vạn quân ra nơi biên cương dựng

               công  lập  nghiệp,  dựa  gì  vào  mấy  cuốn  sách  nát  này  làm  người  học  rộng?
               Nghĩ như vậy rõ ràng không giống một “nhân quân”.
                  Tào Tháo đã tìm hiểu Tào Chương. Một lần Tào Tháo hỏi các con thích

               thú điều gì, từng người nói rõ ý của mình. Tào Chương trả lời “Thích làm
               tướng”. Tào Tháo lại hỏi: “Làm tướng phải thế nào?” Tào Chương nói: “Mặc
               giáp cầm giáo, gặp khó không ngại, dẫn đầu tướng sĩ, có công thì thưởng, có
               tội phải phạt”. Thế là “Thái tổ cả cười”. Ý nghĩ lập Tào Chương là thái tử nếu
               có, cũng chỉ một trận cười là hết. Vì Tào Tháo rất rõ, Tào Chương là một
               tướng giỏi, nhưng vị tất là một quốc vương giỏi, một hoàng đế giỏi.

                  Còn  lại  Tào  Phi  và  Tào  Thực.  Không  ít  người  cho  rằng,  Tào  Tháo  vốn
               muốn lập Tào Thực làm thái tử, chỉ vì Tào Phi giở trò, bản thân Tào Thực có
               nhiều sai lầm, nên mới lập Tào Phi. Điều này không phải là không có căn cứ.
               Tam quốc chí – Tào Thực truyện đã nói vậy và nói rất rõ, là “mấy lần suýt

               nữa Tào Thực được là thái tử”. Có hai nguyên nhân: 1- Tào Thực có tài. 2-
               Tào Tháo rất thích Tào Thực. Hai nguyên nhân này có quan hệ nhân quả,
               chính vì “mỗi lần gặp, hỏi khó, trả lời được ngay” thế mới “đặc biệt đáng
               yêu”. Nhưng tôi cho rằng, với hai điều đó, lại có thể chứng minh rằng Tào
               Tháo không thể lập Tào Thực.

                  Nói sự thích thú trước. Đúng, Tào Tháo thích Tào Thực. Dù là vậy cũng
               không thể lập Tào Thực là thái tử. Vì sao vậy? Vì xưa nay có bốn cách lập
               thái tử: lập con đầu của vợ cả, lập trưởng, lập hiền, lập yêu. Theo quan niệm
               truyền thống người đáng lập nhất là con cả của vợ cả. Một người con, nếu là
               con của chính thê sinh ra, lại là con cả (tuổi tác lớn nhất) vậy đương nhiên

               người đó sẽ là thái tử, nếu con lớn không phải con vợ cả, con vợ cả không
               phải là con lớn nhất, đành phải lập con vợ cả ít tuổi hơn, được gọi là “lập tử
   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314