Page 312 - Phẩm Tam Quốc
P. 312

Chương “võ nghệ cao cường, có thế tướng lĩnh”; mô tả Tào Thực là “văn tài

               chói sáng, đúng là một người tài hoa”. Tức là, hai người họ, một văn tài, một
               võ giỏi, Tào Phi được coi là văn võ song toàn. Lúc đó Tào Phi là thi nhân nổi
               tiếng,  cùng  Tào  Tháo,  Tào  Thực  xưng  là  “Tam  Tào”.  Đương  nhiên  trong
               “Tam Tào” thơ của Tào Phi không bằng cha và em, nhưng địa vị trong văn
               học sử lại không hề thấp. Một là có sáng tạo, như bài “Yến hành ca” được coi
               là tổ của loại thơ thất ngôn. Hai là có lí luận, như Điển luận – Luận văn được
               coi là kinh điển phê bình sử trong nền văn học Trung Quốc. Trong lúc giảng

               văn học sử, ngài Lỗ Tấn còn gọi Ngụy Tấn là “thời đại Tào Phi”, nhận định
               Tào Phi là đại diện cho tinh thần “văn học tự giác”. Một người có hai điều
               “làm mốc thời đại”, đó là Tào Phi.

                  Võ công của Tào Phi cũng rất khá, cưỡi ngựa múa kiếm đều có hạng. Tào
               Phi bắn tên cũng tài, đạt tới trình độ “đuổi thú từ mười dặm, trăm phát trăm
               trúng”; kiếm thuật cũng giỏi, có thể so kiếm đấu võ với cao thủ võ lâm thời
               đó. Theo Điển luận – Tự thuật, Tào Phi từng cầm cây mía thay kiếm so tài
               với Uy Vũ tướng Đặng Triển, kết quả là đánh bại đối thủ. Vì vậy, không thể
               vì Tào Thực có tài mà bảo là Tào Phi vô năng. Ngược lại, chúng ta còn phải
               thừa nhận Tào Phi toàn diện hơn Tào Chương, Tào Thực.

                  Huống hồ Tào Phi còn có một ưu thế nữa, nhiều tuổi nhất. Lập đích lấy
               trưởng,  đó  là  truyền  thống  là  quy  chế,  ngay  như  Cao  hoàng  đế  Lưu  Bang

               cũng không thể không theo. Lúc Tào Tháo trưng cầu ý kiến thì ý của phái
               chính thống cũng là vậy. Thôi Diễm truyện, Mao Giới truyện, Hình Ngung
               truyện, Giả Hủ truyện trong Tam quốc chí đều ghi lại những ý kiến đó. Tập
               trước chúng ta đã nói tới ý kiến của Thôi Diễm. Thái độ của Mao Giới cũng
               như Hình Ngung cũng rất rõ ràng, đều cho rằng lập đích lấy trưởng là điều
               muôn  thuở;  cả,  thứ  không  rõ  ràng  thì  hậu  hoạ  khôn  lường.  Mao  Giới  còn
               nhấn mạnh bài học từ chỗ Viên Thiệu. Nhưng Giả Hủ là người có ý hay nhất.

               Tào Tháo từng hỏi riêng Giả Hủ, cuối cùng nên chọn ai là thích hợp nhất, Giả
               Hủ yên lặng. Tào Tháo nói: ta đang hỏi ái khanh, sao ái khanh không nói gì
               cả? Giả Hủ nói: đang mải nghĩ tới một chuyện! Tào Tháo hỏi: nghĩ chuyện
               gì? Giả Hủ nói: chuyện của Viên và Lưu Biểu. Chúng ta đều biết, Viên Thiệu
               và Lưu Biểu vì lập thứ không lập trưởng, làm nội bộ mâu thuẫn, dẫn tới diệt
               vong. Điều đó, đương nhiên là Tào Tháo rõ. Cuối cùng thì “Thái tổ cười lớn,

               thế là ngôi vị thái tử đã được chọn”.
                  Thực tế thì không phải Tào Tháo không nghĩ tới điều này. Kiến An năm
               thứ XVI (Công nguyên năm 211), mấy người con của Tào Tháo đều được
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317