Page 315 - Phẩm Tam Quốc
P. 315

trọng hơn là về đức. Bề ngoài thì lần này Tào Thực đã thắng lợi, nhưng thực

               tế đã thua, vì Tào Tháo đã có ấn tượng, Tào Phi nhân hậu, Tào Thực tàn
               nhẫn. Dương Tu biết một không biết hai, nhìn nhận thiển cận, vì vậy mới là
               thông minh vặt. Dương Tu thông minh vặt đương nhiên sẽ không đấu nổi
               Ngô Chất thông minh lớn. Hơn nữa, Tào Phi chỉ có Ngô Chất là mưu sĩ, Tào
               Thực hình thành cả phe đảng. Tào Tháo cũng không chấp nhận điều này.

                  Có điều, theo tôi, Ngô Chất tuy là cao hơn Dương Tu một bậc, nhung lại
               kém Giả Hủ một tầng. Bởi vì Ngô Chất chỉ cho Tào Phi “cái thuật”, Giả Hủ
               cho Tào Phi lại là “cái đạo”. Theo Tam quốc chí – Giả Hủ truyện, Tào Phi
               từng cho người đến thỉnh giáo Giả Hủ, phải làm gì để có thể giữ được địa vị,
               Giả Hủ trả lời luôn, chỉ mong tướng quân có thể nâng cao đạo đức, bồi dưỡng

               khí tiết, thực hiện trách nhiệm, nghĩa vụ của kẻ sĩ, ân cần khẩn thiết, không
               biết mệt mỏi, không vi phạm những điều hiếu đạo, thế là được (mong tướng
               quân thành người đức độ, tận trách của một kẻ sĩ, sớm tối hết lòng, không
               phạm đạo lý. Thế là đủ). Một số người cho đó là những lời nguyên tắc, nhung
               thực chất thì đó là những lời chí tình chí lý, Giả Hủ đã nói tới những điều rất
               cơ bản. Trong thực tế, dù bạn làm gì, làm công, làm quan, buôn bán, học vấn
               thì quy kết lại vẫn là làm người. Làm người là điều cơ bản nhất. Làm người

               thành công thì làm việc gì cũng sẽ thành công, bằng không, chỉ có thể nổi lên
               được  một  lúc.  Đó  chính  là  điểm  sáng  của  Giả  Hủ.  Tôi  từng  nói,  Gia  Cát
               Lượng dùng sự thông minh tài trí vào việc trị nước, Giả Hủ lại dùng nó vào
               quân mưu. Nhưng so với “ba người thợ vụng về kia” thì Giả Hủ là người trí
               tuệ lớn.

                  Tào  Phi  gắng  công  rèn  luyện  theo  lời  dạy  của  Giả  Hủ,  (ngày  ngày  mài
               dũa), cuối cùng được Tào Tháo tín nhiệm. Nhưng dù được Giả Hủ thức tỉnh,
               nhưng rồi cái đuôi con hồ ly của Tào Phi cũng lộ ra. Theo chú dẫn Thế ngữ
               của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Tân Tỉ truyện, khi được lập làm thái

               tử, Tào Phi bất thần ôm lấy cổ Nghị lang Tân Tỉ: Tân quân ôi Tân quân, biết
               tôi sung sướng thế nào không? Thời đó cho như vậy là tiểu nhân đắc chí, chí
               ít cũng là kẻ thất thường. Ngược lại có hai người đàn bà lại rất lạnh lùng, lý
               trí và lặng lẽ. Một người là Biện phu nhân, mẹ của Tào Phi, trong tập Trăm
               sông về biển đã nói tới; còn một người nữa là Hiến Anh con gái Tân Tỉ. Tân
               Tỉ về nhà kể với Hiến Anh những biểu hiện của Tào Phi, Hiến Anh thở dài

               nói: Sao thái tử lại như vậy? Thái tử là thế nào? Thái tử là người sẽ nhận ngôi
               vua trị vì đất nước. Thay vua thì phải cảm thấy đau khổ (ý là nhiệm vụ quá
               nặng nề). Lẽ ra phải đau khổ, sợ hãi, đàng này lại vui mừng hớn hở, như vậy
               liệu có được lâu không? E Ngụy quốc không thể phồn vinh cường thịnh mãi
   310   311   312   313   314   315   316   317   318   319   320