Page 320 - Phẩm Tam Quốc
P. 320

vào Thục, chẳng phải là “dẫn sói vào nhà”? Bước đầu cũng là “mời thần dễ,

               tiễn thần khó”. Vì vậy nhiều người đã lo ngại, nhiều người đã phản đối. Theo
               chú dẫn Linh Lăng tiên hiền truyện và Lưu Chương truyện trong Tam quốc
               chí – Hoàng Quyền truyện, Lưu Ba truyện, Hoàng Quyền và mấy người đã ra
               sức can ngăn Lưu Chương thi hành kế đó. Hoàng Quyền nói: Tả tướng quân
               (chỉ Lưu Bị) từng nổi tiếng, tướng quân mời ông ấy đến, thử hỏi phải đối đãi
               thế nào? Coi là bộ hạ chăng, ông ta không vừa ý (như gặp bộ hạ, chắc sẽ bất
               mãn);  ngồi  ngang  hàng  chăng,  trong  một  đất  nước  không  thể  có  hai  vua

               (muốn đãi như tân khách, một nước không thể có hai vua). Hai anh hùng sánh
               vai, đối phương vững như Thái Sơn, còn ta như quả trứng chênh vênh (nếu
               không  yên  như  Thái  Sơn  thì  chỉ  như  quả  trứng  xếp  chổng),  đừng  bao  giờ
               dùng kế đó. Lưu Ba cũng nói: Lưu Bị là người có hùng tâm tráng khí “vào tất
               có hại” không nên mời. Còn một người nữa là Vương Lụy, Vương Lụy rất
               kiên  quyết  “dù  có  phải  ngã  dưới  cửa  châu  cũng  can  gián”.  Và  theo  Hoa

               Dương đồng chí, cuối cùng thì Vương Lụy đã “tự vẫn dưới cửa châu, để làm
               rõ”.
                  Ý kiến của Hoàng Quyền, Lưu Ba, Vương Lụy rõ ràng là đúng, nhưng Lưu
               Chương đã bịt tai không nghe. Thực kỳ lạ! Dù Lưu Chương ươn hèn tới đâu

               cũng không thể hồ đồ tới mức không hiểu rằng những lời nói đó là đúng, vì
               sao vẫn cứ nhất nhất làm theo?

                  Thì  ra  Lưu  Chương  còn  có  tính  toán  khác.  Theo  Tam  quốc  chí  –  Lưu
               Chương  truyện,  Trương  Tùng  còn  nói  nữa  với  Lưu  Chương,  lúc  này  các
               tướng trong châu như Bàng Hy, Lý Dị “đều cậy công ngạo mạn” còn muốn
               thông với địch làm loạn (có ý khác). Nếu chúng ta không mời Lưu Dự Châu
               đến, thì một khi “địch đánh ngoài, dân đánh trong”, phiền phức to.

                  Câu  nói  đánh  đúng  tim  đen  của  Lưu  Chương.  Đối  với  Ích  châu  chính
               quyền mà Lưu Chương và người cha Lưu Yên dựng lên vẫn là chính quyền
               ngoại lai. Khi Lưu Yên vào Xuyên, thân bằng cố hữu đi theo rất nhiều. Lưu
               Yên coi những người này là cốt cán, còn biên chế những người từ Tràng An,
               Nam Dương theo đến thành đội ngũ gọi là “Đông Châu binh”, hình thành

               “Tập  đoàn  Đông  Châu”  của  “Khách  tịch”.  Đồng  thời  tầng  lớp  sĩ  tộc  địa
               phương cũng hình thành “tập đoàn Ích châu” của “Thổ Trước”. Mâu thuẫn
               giữa hai tập đoàn này rất lớn. Lúc Lưu Yên còn sống đã phải trấn áp họ. Sau
               khi kế vị, Lưu Chương cũng phải trấn áp, nhưng vẫn không yên. Vì vậy Lưu
               Chương  mới  nghe  theo  Trương  Tùng,  đúng  như  lời  của  ngài  Lã  Tư  Miễn
               trong Tần Hán sử, vì lo có nội loạn (chư tướng trong Thục có thể gây họa bất
   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325