Page 323 - Phẩm Tam Quốc
P. 323

Việc này có mấy điểm đáng ngờ. Thứ nhất, theo Tương Dương ký của Tập

               Tạc Xỉ người Tấn, ngài Bàng Đức từng nói: Gia Cát Lượng là Ngọa Long,
               Bàng Thống là Phượng Sồ. Tam quốc diễn nghĩa mượn lời ngài Thủy Kính
               nói: “hai người được một là có thể yên thiên hạ”, nhưng sao lúc họ ở chỗ Lưu
               Bị, đãi ngộ ban đầu lại khác biệt đến như vậy? Thứ hai, Lưu Bị là người cầu
               hiền như khát nước, khi nghe nói “Ngọa Long”, “Phượng Sồ” sao có thể xem
               thường Bàng Thống? Thứ ba, người đầu tiên tiến cử Bàng Thống với Lưu Bị
               sao lại là Lỗ Túc? Vì sao sau khi Lỗ Túc đã tiến cử Gia Cát Lượng mới “có

               lời với tiên chủ”? Trong Lưu Bị truyện của Trương Tác Diệu đã hỏi vấn đề
               này.  Có  điều  chúng  ta  cũng  không  rõ  lắm,  có  nhiều  khả  năng  là  cách  nói
               trong  Tương  Dương  ký  không  chuẩn  xác.  “Ngọa  Long”  thì  có,  nhưng
               “Phượng Sồ” thì không.

                  Trong thực tế cũng không thể xét Bàng Thống ngang Gia Cát Lượng. Bàng
               Thống chỉ có công giúp Lưu Bị lấy được Ích châu. Theo chú dẫn Cửu Châu
               Xuân Thu và Tư trị thông giám của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Bàng
               Thống truyện, Pháp Chính hiến kế, Lưu Bị do dự, Bàng Thống liền ra sức cổ
               vũ. Bàng Thống nói: Kinh châu này (chỉ bốn quận Kinh châu Lưu Bị đang
               có)  vừa  không  giầu  có  vừa  không  lớn  mạnh,  cần  tiền  không  có  tiền,  cần

               người không có người, mặt đông có Tôn Ngô, mặt bắc có Tào Tháo, rất khó
               hình thành nên thế chân vạc. Ích châu “nước giầu dân mạnh, hàng trăm vạn
               dân”, dân khỏe ngựa mạnh đủ để chi dùng, muốn thành đại nghiệp tất phải có
               nó.

                  Lưu Bị vẫn lưỡng lự, nói: không được đâu! Nay thế của Tào Tháo như
               nước và lửa với chứng ta. Tào Tháo gay gắt, chúng ta phải khoan hòa; Tào
               Tháo tàn bạo, chúng ta phải nhân từ; Tào Tháo gian trá, chúng ta phải trung
               hậu. Từng việc chúng ta phải khác với Tào Tháo mới thành công (phải ngược
               với Tháo, việc mới thành). Nếu chỉ vì một nguyên nhân nhỏ mà thất tín với

               thiên hạ thì không nên làm! Ngài Trương Tác Diệu cho là “nói không thật
               lòng”. Còn tôi thì cho là nửa giả nửa thật. Theo Gia Cát Lượng, lấy Ích châu
               làm căn cứ, thực hiện mơ ước thành bá nghiệp, hưng Hán thất, có thể coi là
               “chuyện  nhỏ”  được  sao?  Rõ  ràng  là  “việc  lớn”!  Nhưng  Lưu  Bị  vẫn  thấy
               vướng, đó là thực, bởi Lưu Bị luôn tương phản với Tào Tháo – “Tháo lấy
               cấp, ta lấy khoan; Tháo lấy bạo, ta lấy nhân; Tháo lấy gian, ta lấy trung”. Chữ

               “lấy”  làm  động  từ,  có  nghĩa  ngang  như  chữ  “mượn”.  Tức  là  Lưu  Bị  lấy
               “ngược với Tháo” làm tiêu chuẩn, làm sách lược. Lúc này Lưu Chương mời,
               muốn ta giúp đỡ, nếu ta diệt họ thì ăn nói sao đây. Có điều theo quy hoạch
               của Gia Cát Lượng, trước sau gì cũng phải lấy Ích châu. Việc Lưu Chương
   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328