Page 531 - Phẩm Tam Quốc
P. 531

chia làm đôi. Phía tây Trường Giang (Giang Đông), bị Tôn Sách dòm ngó.

               Kết quả, Lưu Do binh bại, lâm bệnh và mất, bốn trong sáu quận của Dương
               châu là Ngô quận, Cối Kê, Đan Dương, Dự chương rơi vào tay Tôn Sách, là
               cơ sở để thành lập chính quyền Tôn Ngô sau này.
                  Tháng Tư niên hiệu Kiến An thứ V (Công nguyên năm 200), Tôn Quyền

               tiếp nhận chính quyền Tôn thị. Lúc này Tào Tháo và Viên Thiệu đang đối
               địch ở Quan Độ, thắng bại thế nào chưa rõ. Nhưng kể từ sau tháng mười năm
               đó, cũng là lúc Tào Tháo vừa chiến thắng Viên Thiệu, bên cạnh Tôn Quyền
               đã có người nêu ý kiến “lập hiệu đế vương để lấy thiên hạ”. Người đó chính
               là Lỗ Túc. Quy hoạch của Lỗ Túc, còn gọi là “Long Trung đối” theo “Đông
               Ngô  bản”  ở  đó  gồm  ba  bước.  Bước  một,  củng  cố  Giang  Đông,  cùng  với

               Trung Nguyên (Tào Tháo), Kinh châu (Lưu Biểu) lập thế châu vạc; bước hai,
               lúc thích hợp đoạt lấy Kinh châu, chiếm cứ toàn bộ Lưu vực Trường Giang,
               không  theo  miền  Bắc;  bước  ba,  xưng  đế  dựng  nước,  mưu  cầu  thống  nhất
               thiên hạ. So với bản quy hoạch bảy năm sau Gia Cát Lượng lập cho Lưu Bị ở
               Long  Trung,  ở  đây  có  điểm  giống  nhau  đến  kỳ  lạ,  cả  hai  đều  chủ  trương
               “phân ba trước, và thống nhất sau”, và đều là “miền Nam chống lại miền
               Bắc”. Có điều, Lỗ Túc nói ba nhà, là Tào Tháo, Tôn Quyền, Lưu Biểu; Gia

               Cát Lượng nói, là Tào Tháo, Tôn Quyền, Lưu Bị. Nhưng khái niệm là giống
               nhau, tức là Trung Nguyên, Giang Đông và Kinh châu. Kinh châu trong tay
               Lưu Biểu, tức là Tào Tháo, Tôn Quyền, Lưu Biểu, Lưu Bị. Trên thực tế, Lưu
               Biểu qua đời, Lưu Tôn đầu hàng, Lỗ Túc và Tôn Quyền điều chỉnh luôn.
               Không chỉ đổi “người trong kịch” là Lưu Biểu thành Lưu Bị, mà còn đổi cả

               sách lược với Kinh châu từ chống đối thành liên hợp.
                  Từ đây thấy rõ tác dụng của Lỗ Túc là vô cùng quan trọng khi ba nước
               Ngụy, Thục, Ngô hình thành thế chân vạc. Ai cũng biết, nếu không có liên
               minh Tôn Lưu thì không có trận chiến Xích Bích; không có trận chiến Xích

               Bích sẽ không có thế chân vạc của ba nước; và quyền chủ động trong liên
               minh Tôn Lưu lại thuộc về Tôn Quyền. Tôn Quyền không chịu liên minh thì
               Lưu Bị, Gia Cát Lượng cũng chẳng có cách gì. Vậy, vì sao Tôn Quyền lại
               quyết tâm liên Lưu chống Tào? Một trong mấy nguyên nhân đã được Lỗ Túc
               nói  rõ  từ  bảy  năm  trước.  Trong  lần  mật  đàm  lúc  “cùng  uống  rượu  ở  trên
               giường”, Lỗ Túc không chỉ có quy hoạch chiến lược cho Tôn Quyền mà còn

               chỉ rõ căn cứ của quy hoạch đó, tức là “Hán thất không thể phục hưng, Tào
               Tháo không thể trừ ngay”. Lỗ Túc đã phán đoán đại thế thiên hạ là như vậy
               và đó là sự phán đoán chính xác. Chúng ta cần biết, điều đáng sợ nhất với
               một chính trị gia là hình thế không rõ ràng, mục tiêu không chính xác. Lỗ
   526   527   528   529   530   531   532   533   534   535   536