Page 526 - Phẩm Tam Quốc
P. 526

quan, ngoại thích lẫn hoạn quan đều hết đời. Ba cột chống của đế quốc Đại

               Hạ đã đổ mất hai, còn lại một cây rất khó chống.
                  Lúc này thì Đổng Trác được sĩ tộc (Viên Thiệu) mời đến. Đây là thời khắc
               mấu chốt. Nếu Đổng Trác là sĩ tộc, hoặc là người sĩ tộc có thể tiếp nhận thì
               có lẽ lịch sử đã sang trang. Mặc cho Đổng Trác muốn dựa vào sĩ tộc để xây

               dựng lại một trật tự mới cho đế quốc, nhưng sĩ tộc không muốn hợp tác với
               Đổng Trác và Đổng Trác cũng chẳng biết phải làm gì để hợp tác với sĩ tộc.
               Đổng Trác là kẻ làm bừa, hoành hành lấn quyền, không tuân theo pháp chế,
               không giữ lễ nghĩa, nên đã bị sĩ tộc hô hào “cả nước cùng giết, thiên hạ cùng
               đánh kẻ thù của nhân dân”. Vương Doãn cầm đầu triều quan tìm cách ám sát;
               Viên Thiệu cầm đầu ngoại quan, khởi binh đánh đuổi. Triều dã một phen hỗn

               loạn.
                  Lúc này, đế quốc vốn đã lộn xộn bất an càng thêm lộn xộn, thiên hạ của
               môn phiệt biến thành thiên hạ của quân phiệt. Một mặt triều đình phái châu

               mục,  thứ  sử,  thái  thú  đến  các  vùng,  cầm  quân  tự  lo  tự  làm,  cát  cứ  một
               phương; mặt khác thế gia đại tộc cũng vứt bút bỏ bừa đua nhau chiêu binh
               mãi mã, kéo bè kết đảng, chiếm núi xưng vương, “to lớn thì liền quận quốc,
               trung bình thì chiếm thành ấp, nho nhỏ thì tụ tập cả trăm cả ngàn” (Tào Phi
               Điển luận), danh nghĩa là đánh Đổng Trác, thực tế là chiếm địa bàn. Đổng
               Trác, một quân phiệt không muốn là quân phiệt, đã khiến nhiều người thành

               quân phiệt.
                  Lịch sử đã bước vào thời đại quân phiệt, nên, chỉ có quân phiệt mới giải
               quyết được cục diện, môn phiệt phải bó tay. Thế nào là môn phiệt? Là các gia
               tộc đời đời hiển hách được quý trọng. Thế nào là quân phiệt? Là những tập

               đoàn dùng binh tự liệu. Đời đời hiển quý hoặc dùng binh tự liệu đều có địa vị
               và lực lượng đặc biệt, chi phối toàn bộ xã hội, vì vậy đều gọi là phiệt. Nhưng
               môn phiệt dựa vào danh vọng môn đệ trở thành phiệt, còn quân phiệt lại dựa
               vào lực lượng vũ trang để thành phiệt. Danh vọng môn đệ không đấu nổi với
               lực lượng vũ trang, vì vậy, môn phiệt cũng đấu không lại với quân phiệt. Môn
               phiệt gặp quân phiệt như tú tài gặp lính, có lý mà không được nói, trừ phi họ

               đều là quân phiệt.
                  Sĩ tộc không phải là không cố gắng về mặt này. Viên Thiệu và Viên Thuật
               đều là “môn phiệt kiêm quân phiệt”. Lưu Biểu và Lưu Yên lại là “Tông thất
               kiêm quân phiệt”. Đúng là họ đã một thời phong quang. Nhất là Viên Thiệu,

               áo mão vọng tộc, bốn đời tam công, môn sinh là quan lại khắp thiên hạ, còn
               có cả đất của bốn châu Ký, Thanh, Tinh, U, hơn nửa phương bắc, có thể coi
   521   522   523   524   525   526   527   528   529   530   531