Page 528 - Phẩm Tam Quốc
P. 528

Hiến đế Hưng Bình năm đầu (Công nguyên năm 194), Trương Mạc và Trần

               Cung nhân lúc Tào Tháo đi đánh Từ châu đã phản biến, liên hợp với Lã Bố
               cướp căn cứ địa của Tào Tháo. Nếu không có Tuân Úc và Trình Dục, Hạ Hầu
               Đôn giữ vững Quyên Thành, Phạm huyện, Đông A thì Tào Tháo đã như chó
               nhà có tang. Trương Mạc và Trần Cung là bạn cũ của Tào Tháo, vì sao phải
               làm phản? Vì trước đó, Tào Tháo đã giết Biên Nhượng danh sĩ Duyện châu,
               khiến sĩ tộc và danh sĩ công phẫn (điều này Hậu Hán thư và Tư trị thông
               giám  nói  khác  nhau).  Ở  đây  nói  theo  Tư  trị  thông  giám.  Tháo  giết  Biên

               Nhượng nhằm uy hiếp sĩ tộc, kết quả suýt nữa chết không có đất chôn. Phản
               đối sĩ tộc đâu có dễ dàng!
                  Nhưng sĩ tộc vẫn chưa đè bẹp được Tào Tháo và lực lượng của Viên Thiệu

               cũng ngày một mạnh hơn. Vì vậy trận chiến Quan Độ mới xảy ra. Nếu nói
               trận chiến Duyện châu là sự tập kích đột xuất của thế gia đại tộc vào Tào
               Tháo, thì trận chiến Quan Độ là trận quyết chiến lớn giữa hai đường lối của
               hai giai cấp. Ngài Điền Dư Khánh nói đúng, chiến tranh giữa Viên và Tào là
               chiến tranh giữa sĩ tộc và hàn tộc trong xã hội, về hình thái ý thức là chiến
               tranh giữa Nho gia và Pháp gia (“chiến tranh Tào Viên và thế gia đại tộc”).
               Viên Thiệu thắng, thiên hạ là sĩ tộc và Nho gia; Tào Tháo thắng, chính quyền

               mới và trật tự mới sẽ do hàn tộc và Pháp gia xây dựng. Vì vậy, chiến tranh
               Quan Độ là chiến tranh quyết định vận mệnh và tiền đồ Trung Quốc lúc đó.

                  Trận chiến đó thực kinh điển và quyết liệt. Bấy giờ không chỉ có giai cấp
               địa chủ sĩ tộc mặc giáp trụ cho Viên Thiệu mà ngay cả một số người không là
               sĩ tộc cũng xem trọng Viên Thiệu, xem thường Tào Tháo. Đổng Thừa chính
               biến, Lưu Bị phản chạy, Dự Châu nhiều nơi hỗn loạn, Từ châu quận huyện
               hàng Viên, Lưu Biểu ngấm ngầm làm phản, Tôn Sách mưu mô đánh lén, lãnh
               tụ danh sĩ Khổng Dung đồn thổi tin tức ra khắp Hứa Đô, nói rằng không thể
               đánh bại được Viên Thiệu, xung quanh Tào Tháo là lời ca của nước Sở. Nếu

               không được Tuân Úc và những người khác kiên quyết chống đỡ e Tháo khó
               bề đứng vững. Trong tập “Thiên hạ quy tâm”, chúng ta nói tới chuyện, sau
               khi chiến thắng Viên Thiệu, Tháo cho đốt hết tất cả thư tín vừa thu được, là
               “giấy tờ tư thông với Viên Thiệu”. Tào Tháo giải thích “cô còn không tự giữ
               được”,  sao  trách  người  khác!  Việc  này  luôn  được  xem  là  Tào  Tháo  rộng
               lượng hoặc quyền thuật. Kỳ thực là rộng lượng hay quyền thuật là do buộc

               phải thế, về cơ bản Tào Tháo không dám truy cứu tiếp.
                  Cuối cùng thì Tào Tháo đã thắng, Viên Thiệu thất bại. Lúc này thì lịch
               trình lịch sử đã rối loạn đến tận cùng. Lúc Đổng Trác đánh tới, giai cấp địa
   523   524   525   526   527   528   529   530   531   532   533