Page 532 - Phẩm Tam Quốc
P. 532

Túc phân tích tình hình, Tôn Quyền đã hiểu rõ. Hán thất đã không thể hưng

               phục, vậy, “từ bá nghiệp đến đế nghiệp” là có thể; Tào Tháo không thể loại
               bỏ ngay, vậy, “trước phân ba sau thống nhất” là cần thiết; Tôn Quyền và Tào
               Tháo đã phải “vạch sông để trị” thì “miền Nam chống lại miền Bắc” là tất
               yếu. Nhưng, miền Nam nhỏ yếu, miền Bắc lớn mạnh, muốn chống lại miền
               Bắc thì không thể không liên hợp. Đó chính là nguyên nhân để Lỗ Túc quyết
               tâm liên minh với Lưu Bị, và đây là nguyên nhân để Tôn Quyền tham gia trận
               chiến Xích Bích cuộn sóng.

                  Rõ ràng ý nghĩa Đối sách trên giường của Lỗ Túc không hề thua kém Đối
               sách Long Trung của Gia Cát Lượng. Trên thực tế, quy hoạch chiến lược của
               Gia Cát Lượng có cao siêu, sâu xa đến mấy thì với ba lần đến lều tranh lúc

               đó, Lưu Bị làm gì có điều kiện để thực hiện. Thậm chí sau lúc bại trận chạy
               đến Đương Dương, điều mà Lưu Bị suy nghĩ là phải chạy tiếp đến với Ngô
               Cự thái thú Thương Ngô, sau này Lỗ Túc nói vui là “chỉ lo chạy lung tung”,
               đâu còn nghĩ tới việc thiên hạ chia ba! Đương nhiên, chạy đến với Ngô Cự
               chỉ là ý định, bởi vì Lưu Bị còn có thể đến với Lưu Kỳ ở Giang Hạ. Và nếu
               không có Lỗ Túc kiên quyết liên minh và Chu Du kiến quyết chống giặc,
               không biết tiền đồ của Lưu Bị sẽ ra sao nữa! Chạy đến với Ngô Cự thì sức

               cùng lực kiệt được kéo dài hơn, chạy đến với Lưu Kỳ thì nguy hiểm rình rập
               một sáng một chiều. Tào Tháo không đánh mà lấy được Tương Dương, thế
               như chẻ tre lấy nốt Giang Lăng, đối phó với Lưu Kỳ, Lưu Bị chỉ là việc sớm
               muộn gì cũng xảy ra. Lúc này thì sinh mệnh của Lưu Bị thực khó giữ, nói chi
               tới việc thực thi Đối sách Long Trung của Gia Cát Lượng? Vì vậy, sau này

               khi chạy đến Long Môn, Lưu Bị không chỉ phải cám ơn Gia Cát Lượng mà
               còn phải cám ơn Lỗ Túc nữa.
                  Lưu Bị còn phải cám ơn một người, đó là Tào Tháo. Nếu Tào Tháo không
               đánh Kinh châu hoặc sau khi lấy được Giang Lăng không tiến tiếp về phía

               đông thì có thể sự việc đã khác. Nhưng xem ra Tào Tháo không đánh trận
               này không được. Thứ nhất, Tháo phải đoạt được Kinh châu. Kinh châu là nơi
               then chốt nhất trong ba châu ở tuyến một của Trường Giang. Đoạt được Kinh
               châu, nhất là chiếm được Giang Lăng, ngược lên có thể đánh lấy Ích châu,
               xuôi xuống có thể lấy gọn Dương châu. Đây cũng là lý do sau này Lưu Bị và
               Tôn Quyền phải liều mạng giành lấy Kinh châu. Ngược lại nếu bỏ Kinh châu

               thì không bao giờ Tháo đến được miền Nam Trường Giang, sự thực từ nay về
               sau sẽ chứng minh rõ điều này. Vì vậy, khi quy hoạch cho Tào Tháo, Quách
               gia đã nói: “Phải định Kinh châu trước”. Sau chiến tranh Quan Độ, bản thân
               Tào Tháo đã hai lần định đánh Lưu Biểu. Một lần là vào mùa xuân năm Kiến
   527   528   529   530   531   532   533   534   535   536   537