Page 537 - Phẩm Tam Quốc
P. 537

không thể thừa nhận lời nói rất hay. Khi lập thế chân vạc, hai bên nhỏ yếu chỉ

               có thể chung sống hoà bình, thậm chí còn phải giúp nhau mới có thể chống
               lại  phía  mạnh.  Vì  vậy,  tháng  tư  niên  hiệu  Hoàng  Long  năm  đầu  (Công
               nguyên năm 229), Tôn Quyền xưng đế, Gia Cát Lượng không còn nói “Trời
               không có hai mặt, người không thời hai vua”, mà sai sứ sang chúc mừng, ký
               kết “điều ước không xâm phạm lẫn nhau”, thừa nhận Đông đế (Ngô đế), Tây
               đế  (Thục  đế),  tôn  trọng  lẫn  nhau,  còn  dự  tính  phân  chia  địa  bàn  với  Tào
               Ngụy.

                  Đây cũng là sự kiện lớn của Tam Quốc cuối đời Hán. Bởi vì chỉ đến lúc
               này thì danh phận trong Tam Quốc mới được thành lập rõ ràng. Dù Tào Ngụy
               không thừa nhận Thục Hán và Tôn Ngô, Tôn Ngô và Thục Hán cũng không

               thừa  nhận  Tào  Ngụy,  nhưng  hai  bên  Ngô  –  Thục  lại  thừa  nhận  lẫn  nhau.
               Cũng tức là, họ không câu nệ cái gọi là “chính thống”, công nhiên thừa nhận
               dưới gầm trời này có thể đồng thời có hai hoàng đế, thực tế đây là sự phá
               cách ghê gớm.

                  Ở đây phía Thục Hán là khó nói nhất. Nên nhớ, Thục Hán tự cho mình là
               “chính thống”. Ngược lại, Tôn Quyền vốn không phải là “chính thống” và
               cũng không thể giành được địa vị “chính thống” lại hết sức thoải mái, “cùng
               tôn hai đế”, chính họ đã đề ra phương án này. Thực tế thì Tôn Quyền đã sớm
               nghĩ tới ngày hôm nay. Niên hiệu Kiến Hưng năm thứ II (Công nguyên năm

               224) thời Thục Hán, Đặng Chi lần thứ hai sang sứ nước Ngô, Tôn Quyền đã
               nói rõ ý đó. Tôn Quyền nói với Đặng Chi, nếu tiêu diệt được Tào Ngụy, khôi
               phục được thái bình, hai nước chúng ta phân chia thiên hạ, như thế mới hay.
               Đặng Chi nói, trời không có hai mặt người không thờ hai vua. Sau khi kiêm
               quản được Tào Ngụy, nếu đại vương không biết thiên mệnh ở đâu (cũng tức
               là không chịu đầu hàng Thục Hán), vậy, hai nước chúng ta đành phải “vua
               thực thi đức hạnh của mình, thần phải tận tụy tận hiếu” mọi người, lại giương

               cờ gióng trống. Lúc đó, chiến tranh như vừa mới bắt đầu! Tôn Quyền nghe
               xong cười ầm lên nói, ngài thành thực lắm!
                  Nhưng năm năm sau, chưa nói tới Đặng Chi, mà ngay cả Gia Cát Lượng

               cũng không nói: “Trời không có hai mặt, người không thờ hai vua”. Điều đó
               nói rõ việc gì? Nói, Gia Cát Lượng đã ý thức được, ba nước ở thế chân vạc đã
               thành sự thực không thể thay đổi, việc “hưng phục Hán thất” không còn là
               việc dễ dàng nữa. Kỳ thực, đâu chỉ có không dễ dàng. Theo tôi, không thực
               hiện được! Theo lời chú dẫn Ngụy lược của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc
               chí – Vũ đế kỷ, lúc Trần Quần và Hoàn Giới khuyên Tào Tháo làm Hoàng đế
   532   533   534   535   536   537   538   539   540   541   542