Page 545 - Phẩm Tam Quốc
P. 545

Ngô nhỏ, e cũng chỉ làm được như vậy. Tôn Quyền cũng không thể hiến thân

               vì lý tưởng, vả Tôn Quyền cũng không hề có lý tưởng.
                  Vì vậy Tôn Quyền khá thành thạo trong trò “trở mặt”. Nói khó nghe thì đó
               là “lựa gió bẻ thuyền”, nói dễ nghe hơn “thức thời độ thế” mục tiêu cơ bản là
               “Lập  hiệu  đế  vương  để  lấy  thiên  hạ”.  Nhưng  muốn  “lấy  thiên  hạ”  là  phải

               “xưng đế vương”; muốn “xưng đế vương” phải “vững Giang Đông”; muốn
               “vững Giang Đông” phải được sĩ tộc Giang Đông ủng hộ. Vì vậy, Tôn Quyền
               phải giao cho sĩ tộc Giang Đông phần quyền lực tương đối lớn, để Lục Tốn
               và Cố Ung chia nhau nắm giữ quân quyền và chính quyền, để phần lớn con
               em  sĩ  tộc  và  mạc  phủ,  chính  phủ,  thực  hành  “Người  Ngô  trị  Ngô”.  Tôn
               Quyền đã thực hiện “bản thổ hoá” và cũng là “sĩ tộc hoá” trong chính quyền

               Tôn Ngô, chẳng khác gì những việc Tào Phi đang làm ở Trung Nguyên, có
               thể gọi là “một bản nhưng khác khúc”. Chúng ta đều biết, chính quyền Tôn
               thị vốn đối lập với sĩ tộc Giang Đông. Lúc này Tôn Quyền lại bắt tay vui vẻ
               với họ, còn để họ tham gia chính sự. Đúng, chỉ có “Người buộc chuông mới
               mở được chuông”. Có điều, ờ chỗ Tào Phi thì Trần Quần giúp làm việc này.
               Ngược lại, Tôn Quyền tự mình làm lấy.

                  Vì  sao  Tôn  Quyền  lại  có  thể  làm  được  như  vậy?  Tôn  Quyền  là  người
               không theo một lý tưởng nào cả. Chính xác hơn, Tôn Quyền chỉ có mục tiêu
               không  có  lý  tưởng.  Bởi  vậy,  Tôn  Quyền  không  để  ý  tới  việc  vương  triều

               Đông Hán còn hay mất, không để ý xem Tào Tháo là trung hay gian, mà chỉ
               lo giữ địa bàn. Thậm chí còn chẳng để ý xem chính quyền thuộc về giai cấp
               nào (sĩ tộc hay thứ tộc) miễn là họ Tôn vẫn còn. Tôn Quyền không có một
               gánh nặng nào cả.

                  Điều phiền hà chỉ là Lưu Bị và Gia Cát Lượng vẫn còn đó.
                  Lưu Bị thân phận là tông thất. Thân phận đó khiến Lưu Bị thêm dễ dàng và
               cũng thêm gánh nặng. Phần trước đã nói, sau khi Viên Thiệu mất, số sĩ tộc và

               danh  sĩ  giúp  Hán  phản  Tào  chỉ  còn  biết  kỳ  vọng  vào  Lưu  Bị.  Lưu  Bị  đã
               giương cao ngọn cờ thương cảm “Hán thất nghiêng đổ, gian thần nắm mệnh,
               chúa thượng lao đao”, “muốn lây tín nghĩa giúp thiên hạ”. Đó là vốn liếng
               chính trị và đồng thời cũng là gánh nặng về chính trị của Lưu Bị. Lưu Bị
               không thể tuỳ cơ ứng biến như Tôn Quyền, chỉ có thể giương cao ngọn cờ
               “phản Tào hưng Hán” tới cùng. Chính vì vậy Lưu Bị mới lấy gọn được mảnh
               đất phong thuỷ đẹp của Lưu Chương, tuy Lưu Chương cũng là “tông thất”.

               Lưu Bị từng bước từng bước theo con đường dựng nước của Tào Tháo, tuy
               Tháo là “Hán tặc”. Cứ nhìn vào cung cách làm ăn của Lưu Bị thì thấy rõ. Tào
   540   541   542   543   544   545   546   547   548   549   550