Page 243 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 243

• “Buồn  mình trước  đã tần-mần thử chơi.”
          Cảm thấy thèm muốn, đòi hỏi, cũng như khi nói: buồn cười,
          buồn nôn. Ðem cái ý ấy mà nói “buồn mình” thì tả hết được
          cái sự khao-khát, rạo-rực của tên vô lại Mã giám-sinh trước
          nhan-sắc của nàng trinh-nữ Thuý-Kiều. Người tẩn-mẩn tần-
          mần thì hay có tính vụn-vặt, tinh- nghịch làm những cái nhỏ
          mọn không đâu, chẳng phải việc mình cũng cứ mó tay, làm
          giấu làm giếm, thích rờ-mó, mò-mẫm, làm âm-thầm không
          muốn cho ai hay, cũng như khi ta nói: đến chơi nhà người ta,
          thấy cuốn sách hình đẹp, anh chàng kia tần-mần mở ra coi,
          rồi đút luôn vào cặp đem về. Cái hành-động vừa có tính tò-
          mò, thích mò-mẫm, đòi hỏi xác thịt, vừa không ngay thẳng,
          vừa có vẻ ti-tiện của tên bất lương họ Mã được gói gọn trong
          cụm từ “tần-mần thử chơi” thì quả thực ý tại ngôn-ngoại,
          thật khó giải-thích cho ngắn gọn mà hết ý. Dùng lời thanh-
          nhã mà tả được những lời sống-sượng sỗ-sàng của Tú-Bà
          đồng thời cũng cho ta hình-dung được con người Mã giám-
          sinh, đấy là bút-thuật tinh-xảo của tác-giả đã tận-dụng được
          sự tinh-tế và chuẩn-xác của ngữ Việt vậy.

                      • “Nàng thì bằn-bặt giấc tiên,

                            “Mụ thì cầm-cập, mắt nhìn hồn bay”


          “Bằn-bặt”  và  “cầm-cập”  đều  tượng  hình,  tượng  thanh.
          Người ta thường nói nín tắp, im tăm-tắp, hay im bặt để tả sự
          yên lặng tuyệt-đối hoàn-toàn. Học-trò trong lớp đang xôn-
          xao, bỗng nhiên im bặt khi chợt thấy thầy giám-thị đi ngang
          qua. Cho nên bặt tin thì hoàn toàn không có tin tức, bặt hơi,
          thì im hơi lặng tiếng. Bệnh-nhân đã bặt hơi là bệnh-nhân
          ngưng thở. Nhưng ở đây bằn-bặt thì chưa chết hẳn, vẫn còn
          thoi-thóp, còn đang mê-man bất tỉnh như đang đi vào giấc
          ngủ thần-tiên. Những tiếng này cực tả được tình-trạng hôn-
          mê của nàng Kiều, cho ta hình-dung ngay sắc mặt nhợt-nhạt
          cắt  không  còn  hạt  máu,  thân  hình  bất  động  cứng  đờ  của
          người đang cần được cấp-cứu. Trong khi ấy mụ Tú thì run
                                     242
   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248