Page 239 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 239
• “Bóng tà như giục cơn buồn,
Khách đà lên ngựa, người còn nghé theo.”
• “Mấy lần cửa đóng then cài,
Ðầy thềm hoa rụnïg, biết người ở đâu?”
• “Cách tường phải buổi êm trời,
Dưới đào dường có bóng người thướt-tha”
• “Buông cầm xốc áo vội ra,
Hương còn thơm nức, người đà vắng
tanh.”
• “Ngẫm âu người ấy, báu này,
Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm.”
• “Bâng-khuâng nhớ cảnh, nhớ người,
Nhớ nơi kỳ-ngộ, vội dời chân đi.”
• “Tan sương đã thấy bóng người,
Quanh tường ra ýù tìm-tòi ngẩn-ngơ.”
• Thang mây rón bắc ngọn tường,
Kẻ nhìn tỏ mặt, người e cúi đầu.”
b) Trong phép xưng hô, Kim-Trọng dặn-dò
Kiều:
238