Page 237 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 237

Truyện Kiều của Nguyễn Du, lời thơ quả thật chải chuốt óng
          ả vô cùng.
                          A-  LỜI THƠ CHUẨN-XÁC


          1) Nguyễn Du thường dùng hoa để ám chỉ Kiều. Nhưng
          cũng tuỳ cảnh ngộ mà hoa được diễn tả khác nhau theo dòng
          thời gian

                 Đương độ tình xuân lai-láng, vào một đêm cuối xuân
          sang hè, “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”, vội vã
          trở sang nhà tình quân, theo bóng trăng dẫn lối đưa đường,
          Kiều đang tiến lại gần nơi mà mới hồi nãy cùng chàng “lòng
          xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng”, bóng trăng soi tỏ cho
          thấy, trong thư phòng, chàng còn “tựa án thi thiu” bên “ngọn
          đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu”, tác giả tả:

                        “Tiếng sen khẽ động giấc vàng
                       Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần”

                 Rõ là vẻ đẹp của một tâm hồn trinh nguyên trong
          trắng, một hình ảnh tha thướt kiêu sa, xinh tươi sáng ngời.

                 Nhưng lần đầu tiên, khi đã rơi vào chốn thanh lâu của
          mụ Tú, hoa lê kia không còn khoe sắc trên cành như hôm
          xưa dưới ánh trăng thơ mộng, mà nay lênh đênh trên dòng
          sông cuốn trôi ra biển cả mênh mông:

                       “Buồn trông ngọn nước mới sa,
                      Hoa trôi man mác biết là về đâu?”

                 Gọi là trôi, vì lúc này Kiều còn được Tú Bà ve vuốt
          ưu đãi, dưới mắt mọi người, nàng là “con gái” được “mẹ
          cưng chiều” cho cấm cung nơi lầu cao Ngưng Bích, chưa
          phải là người kỹ nữ bán phấn buôn son. Gọi là man mác, vì
          như bông hoa kia trôi ra đại dương bát ngát, đời nàng rồi
          cũng bất định vô phuơng, không chừng rồi cũng sẽ trôi giạt
                                     236
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242