Page 240 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 240

•   “Gìn vàng giữ ngọc cho hay,

                                          Cho đành lòng keû chân mây cuối trời.”


                     Còn Kiều thì nói với chàng rằng:


                           •  “Quản bao tháng đợi năm chờ,

                                         Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm”


                           •  “Còn non, còn nước, còn dài,

                                         Còn về còn nhớ đến người hôm nay.”


                           •  “Não người cữ gió tuần mưa,

                                      Một ngày nặng gánh tương-tư một
              ngày.”

                     Là vì khi xưng hô, bởi muốn tỏ lòng tôn-trọng cho
              nên gọi người đối-diện là “người”, và tỏ vẻ khiêm-nhường
              nhũn-nhặn,  ta  phải  hạ  mình  mà  tự  xưng  là  “kẻ”.  Giữa
              “người” và “kẻ”, có cái ý nhất bên trọng, nhất bên khinh,
              “người” vẫn có vẻ trọng-vọng, trong khi “kẻ” thì lại có ý coi
              thường. Ta vẫn quen nói: “kẻ hèn này thấy mình bất xứng vô
              tài”, hoặc nói: “những tên lưu-manh này đều là những của
              nợ những kẻ ăn bám xã-hội mà thôi”, nói như vậy chính-xác
              hơn là nói: “những người lưu-manh này đều là vô-dụng”.
              Ðúng thế,

                              c) Ðối với những kẻ bất lương vô liêm-sỉ như
              Mã giám-sinh, thì phải có những từ mạnh nghĩa hơn, như:

                            “Chẳng ngờ gã Mã giám-sinh



                                         239
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245