Page 274 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 274

Ruột tằm ngày một héo-hon,

                                Tuyết sương ngày một hao mòn mình ve”


              12- đảo-trang


                           •  “Ðào hoen-quẹn maù, liễu tan-tác mày”

                     Theo thuận-trang, phải nói: “Má đào bị hoen-ố, lông
              mày lá liễu phải tan-tác”. Nhưng ở đây cần làm nổi bật nỗi
              xót-xa thương-hại. Ta vẫn nói “thân gái liễu yếu đào tơ”.
              Thân gái yếu-ớt mỏng-manh thế ấy, nhan-sắc đẹp-đẽ mặn-
              mà thế kia mà bị vùi dập thế này thì chịu sao thấu? Tàn-nhẫn
              quá! Ðáng thương thay! Cho nên đảo ngược vị-trí của hai
              phẩm-định-từ ẩn-dụ “đào, liễu” đem lên đầu câu cho ý được
              nhấn mạnh. Ðào, liễu đặt trước cho thấy càng đẹp-đẽ, yếu-
              ớt bao nhiêu thì càng xót-xa bấy nhiêu.

                           •  “Lau treo rèm nát, trúc cài phên thưa.”


              Ðó cũng là cách đảo-trang thay vì nói: rèm lau, phên trúc.

                           •  “Song hồ nửa khép cánh mây,


                                    Tường đông ghé mắt ngày ngày hằng trông”.

                  Kim  Trọng luôn  luôn để cửa sổ hé mở, để ngày ngày
              hằng  ghé  mắt  trông  sang nhà  Kiều  ở  bên  kia tường  phía
              đông, là nơi người con gái họ Vương vẫn “tường đông ong
              bướm đi về mặc ai”.

                  Trọng-điểm của câu thơ là Kim-Trọng ngóng trông Kiều,
              muốn vậy thì phải hé mở cửa sổ để tiện bề theo dõi, vậy cửa
              sổ “song hồ” và nhà Kiều ở phía “tường đông” là chủ-yếu



                                         273
   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279