Page 277 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 277

•  “Canh khuya thân gái dặm trường,

                              Phần e đường sá, phần thương dãi-dầu.”


           Câu thơ không những thể-hiện được tâm-tư (câu bát) của
          một kiếp nguời bé-bỏng (thân gái) trước vùng thăm-thẳm
          bao la của thời-gian (canh khuya) và không-gian, mà còn
          có âm-nhạc tiết-tấu. Chính nhạc-điệu của lời thơ lại càng
          hấp-dẫn người đọc cảm thương cho thân phận người con
          gái bơ-vơ giữa chợ đời đen bạc, xót xa vì phải dãi-dầu
          sương gió, lo sợ vì đường lưu-vong trắc-trở hiểm-nghèo.












          Biểu-đồ trên minh-hoạ cung nhạc trầm bổng gập-ghềnh của
          điệu thơ tận-dụng bình-thanh, với thanh phù-bình lửng-lơ
          rồi đổ sâu xuống trầm-bình nghe thật bi-ai.


                      •  “Vó câu khấp-khểnh, bánh xe gập-ghềnh”

          Khấp-khểnh là không đều nhau, chỗ chìa ra chỗ thụt vào,
          như  khi  nói  hàm  răng  khấp-khểnh.  Gập-ghềnh  thì  không
          bằng phảng, chỗ thấp chỗ cao, như nói mặt bàn gập-ghềnh,
          đường đất gập-ghềnh khó đi. Xe xóc, gập-ghềnh vì phải lăn
          trên đường gồ-ghề. Khấp-khểnh, gập-ghềnh! Thật khó đọc
          thay! Các phụ-âm đầu từ đều có điểm phát-âm gần cuối vòm
          miệng, đẩy hơi  thật mạnh từ trong họng đẩy ra, phát  âm
          khắc-khổ. Thêm vào nữa, cả hai từ đều có âm “khép” và lập
          lại cùng một âm “âp” chuyểûn ngay sang âm “ênh”, xoang

                                     276
   272   273   274   275   276   277   278   279   280   281   282