Page 284 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 284

Dập-dìu tài-tử giai-nhân,

                         Ngựa xe như nước, áo quần như nen,


                            Ngổn-ngàng gò đống kéo lên,

              Thoi vàng vó rắc, tro tiền giấy bay.”


                              1.2- Kim trọng lân-la tìm đến trọ học gần nhà Kiều.
              Nhờ việc Kiều đi kiếm chiếc thoa chàng bắt được hôm trước
              mà hai bên có dịp chuyện-trò, trao nhau kỷ-vật đính-ước.
              Ðang khi


                               “Một lời gắn bó tất giao,

                        Mái sau dường có xôn-xao tiếng người.

                              Vội-vàng lá rụng hoa rơi,


                       Chàng về viện sách, nàng rời lầu trang.”

              Ðang nói lời gắn bó keo sơn, chợt thấy có tiếng người xôn-
              xao, thì vội-vàng hớt-hải bỏ về. Ðã vội-vã tất phải đụng cây
              chạm lá, cho nên lá rụng hoa rơi là lẽ tất-nhiên, nhất là chàng
              đang đứng trên bậc thang bắc lên tường mà nói chuyện với
              Kiều ở vườn bên kia. Một bức tranh thật linh-động. Tiếng
              léo-xéo của người nói, tiếng sột-soạt của lá hoa rơi, tất cả vẽ
              ra được cái dáng hấp-tấp, bộ mặt thất sắc của người mang
              mặc-cảm phạm tội, và cái thế phải như thế, vì đây là cuộc
              dan-díu đầu tiên và tình-cờ không hẹn mà nên. Những chi-
              tiết quan-sát rất chọn lọc và thật chính-xác, chỉ ngần ấy đủ
              để diễn lại cảnh-tượng và con người. Nhận xét như vậy quả
              là tinh-tế!





                                         283
   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289