Page 286 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 286

“Nhặt thưa gương rọi đầu cành,

                          …Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần.”


              Ánh trăng sáng như gương chiếu rọi vào ngọn cây xuyên qua
              kẽ lá chỗ mau chỗ thưa, đổ bóng từng mảng lớn nhỏ xuống
              mặt đất. Rồi bóng trăng di-động theo bước chân người đẹp
              đang tiến lại gần.


                     •  Lúc hai người làm lễ thề bồi, thì khi ấy

                           “Vầng trăng vằng-vặc giữa trời,


                         Ðinh-ninh hai miệng, một lời sắt son”

              Rõ là vầng trăng trong vắt, treo lửng-lơ trên đỉnh đầu đêm
              khuya, đang chứng-giám cho lời thề “tóc tơ căn vặn tấc lòng,
              trăm năm tạc một chữ đồng đến xương”.


                     •  Họ mải-mê chuyện trò thâu đêm, mãi đến khi có
              tiếng người gọi ngoài cửa ngõ, nàng mới “vội trở về buồng
              thêu”, chàng “thì rảo bước sân đào vội ra”, lúc ấy trời đã rạng
              sáng, cho nên qua bóng mái nhà in xuống mặt sân, thấy vẻ
              sáng như bạc, trăng đã nhạt màu.

                              “Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân,


                          Tin đâu đã thấy cửa ngăn gọi vào”


                     •  Giã nhà biệt-ly, cất bước lên đường, dấn thân lưu-
              lạc, trong đêm thu gió lạnh, giữa chốn rừng núi xa xôi, người
              con gái phụ ước lời thề, mang theo nỗi hận tủi, hổ-thẹn với
              lòng mình:

                           “Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,

                                         285
   281   282   283   284   285   286   287   288   289   290   291