Page 290 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 290
• Quyết-định thoát thân khỏi “miệng hùm nọc
rắn”, Kiều đợi đến “một phần trống ba”, chờ tới gần nửa đêm
lúc mới bước vào canh ba, mọi người đều ngủ say, nàng mới
trốn khỏi nhà Hoạn-Thư:
“Cất mình qua ngọn tường hoa,
Lần đường theo bóng trăng tà về tây
Mịt-mù dặm cát đồi cây,
Tiếng gà điếm nguyệt dấu giầy cầu sương.”
Thân gái bơ-vơ, đất khách quê người, đường đi mù tịt, biết
đến nơi đâu? Ðâu là phương hướng? Thôi thì cứ dõi theo
“bóng trăng tà” lần đường mà đi! Ði suốt đêm chỉ thấy trước
mặt là đồi cây âm-u hiểm-trở, đường đất ngàn dặm xa-xôi.
Ði suốt đêm thì trời gần sáng đã nghe tiếng gà eo-óc gáy nơi
điếm tranh dưới trăng, đã thấy in dấu giầy trên mặt cầu ướt
sương. Chính cái “bĩng trăng tà” này đã dẫn dắt kẻ lữ-hành.
Bóng trăng ấy không phải chỉ xác-định phương hướng, thời-
gian, mà còn soi tỏ thêm những cảnh-tượng của vùng không-
gian xung quanh trước mặt, do đó mở ra cho ta thấy tâm-
trạng của người lữ-khách độc-hành đang hoang-mang lo-
lắng trước tương-lai mịt-mờ.
• Khi bị Hồ Tôn-Hiến ép gả cho tên thổ-quan, Kiều
chán đời muốn quyên sinh. Nàng thao-thức đắn-đo, hết đứng
lại ngồi, suy nghĩ mãi chưa xong. Khi ấy, trông ra ngoài
thuyền:
“Mảnh trăng đã gác non đồi,
Một mình luống những đứng ngồi chưa xong.”
289