Page 375 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 375
“Trách lòng hờ-hững với lòng,
Lửa hương chốc để lạnh-lùng bấy lâu!
Những là đắùp nhớ đổi sầu,
Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm.”
Hoặc cường-điệu gợi mối thương-tâm, mà than-thở:
“Rằng: Từ ngẫu-nhĩ gặp nhau,
Thầm trông trộm nhớ bấy lâu đã chồn.
Xương mai tính đã gầy mòn,
Lần-lừa ai biết hãy còn hôm nay!
Tháng tròn nhờ gửi cung mây,
Trần trần một phận ấp cây đã liều!”
Ðấy là lần đầu mới gặp mà đã thấy nói chuyện muốn quyên
sinh nếu mộng không thành. Trách chi lần sau gặp lại chàng
cũng vẫn một giọng cảm-động thảm-thương:
“Sinh rằng: ‘Giải cấu là duyên,
Xưa nay nhân-định thắng thiên cũng nhiều.
Ví dù giải kết đến điều,
Thì đem vàng đá mà liều với thân.’”
374