Page 376 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 376
Không như chàng Thúc kia lãng-mạn trong cách cư-xử của
người nhân ngãi “quen thói bốc rời”, khởi sự từ kẻ ong qua
bướm lượn, “trăng gió vật-vờ”:
“Sớm đào tối mận lân-la,
Trước còn trăng gió, sau ra đá vàng”,
con người này chỉ biết hiện-tại, không đủ năng-lực và can-
đảm, trung-thực để tiến tới tương-lai, không thực tình xây
dựng, con người vô trách-nhiệm, đánh trống bỏ dùi:
“Liệu mà cao chạy xa bay,
Ái ân ta có ngần này mà thôi!”
Kim-Trọng trái lại có cái lãng mạn của tình yêu xây-dựng
hôn-nhân, bất chấp mọi trở-ngại để tận-tình và tận-lực mà
sẵn-sàng chu-toàn trách-nhiệm của người chồng chung-thuỷ:
“Cùng nhau vàng đá đã nhiều,
Những điều vàng đá phải điều nói không?
Chưa chăn gối cũng vợ chồng,
Lòng nào mà nỡ dứt lòng cho đang!
Bao nhiêu của, mấy ngày đàng,
Còn tôi, tôi gặp mặt nàng mới thôi!”,
Kim-Trọng cũng yêu say mê đắm-đuối, cũng đau xót khi mất
người yêu, gần như tuyệt-vọng vì đã
375