Page 380 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 380
* Người anh-hùng này có tâm-hồn phóng-khoáng, yêu
chuộng tự-do, “giang hồ quen thú vẫy-vùng, gươm giàng
nửa gánh non sông một chèo”:
“Áo xiêm buộc trói lấy nhau,
Vào luồn ra cúi công-hầu mà chi!”
Sao bằng riêng một biên-thuỳ,
Sức này đã dễ làm gì được nhau?”
* Người anh-hùng này không phải là anh-hùng
cá-nhân vị-kỷ ham danh vụ lợi, nhưng có lòng vị-tha muốn
xây-dựng một xã-hội công-bằng tươi đẹp hơn:
“Anh hùng tiếng đã gọi rằng,
Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!”
Cho Kiều trả ân báo oán vì nể Kiều đã đành, nhưng động-cơ
chính vẫn là bất-bình cái xã-hội này thối nát:
“Từ công nghe nói thuỷ chung,
Bất-bình nổi trận đùng đùng sấm vang!”
* Người anh-hùng này không phải mẫu người giả-
tạo, nhưng có khối óc và trái tim nhân-loại, tuy anh-hùng
khí-phách là thế, song lại mềm lòng cho nên mới “qua chơi
nghe tiếng nàng Kiều” mà “tấm lòng nhi-nữ cũng xiêu anh-
hùng”.
Và cũng vì nặng tình cho nên dẫu vừa trước đó
mới cứng rắn bất-khuất không chịu ra hợp-tác với triều-đình,
379