Page 385 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 385
Kiệu hoa cất gió đuốc hồng điểm sao.”
# Bộ mặt ấy là cái thói “công-thần chủ-
nghĩa” (!), “một người làm quan, cả họ được nhờ”, như vợ
con viên quan lại-bộ Hoạn-gia kia đã ỷ quyền cậy thế sinh-
sát lê-dân, có bà lớn oai-vệ sống trong “lâu-đài” vương-giả,
mà dân nô-lệ bước vào phải “bàng-
hoàng”:
“Ngước trông toà rộng dãy dài,
‘Thiên quan trủng tể có bài treo trên.
Ban ngày sáp thắp hai bên,
Giữa giường thất bảo, ngồi trên một bà.”
# Bộ mặt ấy là những dung-túng cho xã-hội
đen tự-do hoành-hành, gây nên biết bao thảm-trạng đau
thương triền-miên cho người dân cô-thế, một xã-hội bẩn-
thỉu đến nỗi người con gái phải xót-xa căm-hờn, cất lên tiéng
thét não-nùng ai-oán:
“Thân lươn bao quản vũng lầy,
Tấm lòng trinh bạch từ sau cũng chừa!”
# Bộ mặt ấy là một địa-ngục cho bọn ác-quỷ
lộng-hành từ trên xuống dưới, không lời nào lột cho hết được
cái trắng-trợn tàn-nhẫn độc-ác của xã-hội, đành chỉ còn biết
ngậm-ngùi nói lên nỗi uất-ức than rằng:
“Nước trôi hoa rụng đã yên,
Hay đâu địa-ngục ở miền nhân-gian!”
384