Page 387 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 387
gái quyết-định bán thân làm lẽ. Bậc cha mẹ này có phần nào
ích-kỷ và vô trách-nhiệm.
* Vương bà nghe con than-thở về tư-cách của
tên “bợm già”, chỉ biết “Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu
lên”, cũng không rỉ tai cho Vương ông biết, để ông vẫn cứ
hạ mình xuống nước mà “nằn-nì thấp cao”, kèo-nhèo với tên
chàng rể đi mua người hãy rủ lòng thương mà đùm bọc con
gái:
“Nghìn tầm nhờ bóng tùng-quân,
Tuyết sương che-chở cho thân cát-đằng”
Ông chỉ biết vui mừng “mở tiệc tiễn-hành” cho “chủ khách
dập-dìu” để gọi là làm “lễ vu-quy” cho con gái ra đi trong
nước mắt.
d) Bà vãi Giác Duyên sợ trách- nhiệm không dám chu-
toàn đúng chức-năng của người tế-độ. Bà dễ tin người, có lẽ
vì bà phù-thịnh, thấy Bạc-bà “am mây quen lối đi về dầu
hương” nên không biết được tung-tích mặt trái của mụ bất
lương núp bóng cửa chùa. Còn cái đống kim ngân trên bàn
thờ Phật nàng Kiều lấy trộm của nhà Họan-Thư, không thấy
bà nói-năng gì đến khi bà bắn Kiều cho mụ “bợm già” này.
Bà có kể hết cho mụ, nên mụ mới “choang-choác” cái miệng
liên-hồi mà đe doạ đuổi xua:
Rằng: Nàng muôn dặm một thân,
Lại mang lấy tiếng dữ gần lành xa.
Khéo oan gia, của phá gia,
Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây!”
386