Page 391 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 391

lanh. Ðọc Truyện Kiều, cũng lời thơ ấy vừa thấy hay ở điểm
          này, lại chợt thấy hay ở những điểm khác. Tham-luận như
          đã phân-tích trong sách này là để có cái nhìn rõ-rệt theo từng
          khía cạnh, thực ra thơ Kiều, cũng như viên kim cương kia,
          có vẻ đẹp tổng-hợp long-lanh kỳ-ảo, lời tuy ẩn-dụ bóng-bẩy
          đấy, mà vẫn có đăng đối nhịp-nhàng, lại vẫn chơi chữ một
          cách  kỳ-thú,  tỉ  như  “chiều  xuân dễ  khiến nét  thu ngại-
          ngùng”, hoặc vừa có ẩn-dụ, vừa có cả điệp-ngữ lẫn cật-vấn
          tán-thán  như  trong  câu:  “Hoa  sao  hoa  khéo  đoạ-đầy  bấy
          hoa!”. Trong khi hoạt-hoạ vẫn vừa có tả chân vừa có hư-tả;
          trong lời thơ chải-chuốt, vừa chuẩn-xác, vừa bóng-bảy mà
          cũng vừa giản dị, trong sáng, du-dương; trong kỹ-thuật xây
          dựng,  các  tình-tiết  đoạn  mạch  cũng  như  dàn  dựng  câu
          chuyện, cấu-trúc các nhân-vật đều được kết-cấu chặt-chẽ,
          vững-vàng. Ðó chính là điểm son làm nên giá-trị bất diệt của
          Truyện Kiều.

                 * Về văn-từ, có lời than phiền cho rằng một số câu
          thơ trong Truyện Kiều dễ khiến cho người đọc tán nhảm và
          diễn ra ý bậy-bạ cần phải được bỏ đi để khỏi làm mất giá-trị
          của tác-phẩm, thiển-nghĩ nói như vậy thì e rằng hơi vội-vã.
          Trong tác-phẩm Tiếng Việt Tuyệt-Vời, chúng tôi đã có dịp
          phân-giải rằng một trong những vẻ đẹp làm cho tiếng Việt
          tuyệt-vời là kiểu nói một lời hai ý. Lời thanh mà hiểu ra ý
          tục là do có kẻ nghe người đọc hiểu ra như thế, chứ bản-thân
          ngôn-ngữ không có ý đó. Vả chăng, bằng các từ hoa, ẩn-dụ,
          tác-giả, khi cần, đã nói bóng-bảy để cố tránh điều này. Vì
          thế, chính những câu thơ này càng cần phải được duy-trì vì
          tính cách tuyệt-vời của ngôn-ngữ Việt-Nam.


                 * Về tình-tiết, chúng tôi cũng đã đồng ý rằng, nếu
          nhìn dưới một nhãn-quan nào đó, Truyện Kiều quả có những
          chỗ sơ-hở, như thái-độ đáng trách của một số nhân-vật, mà
          chúng tôi cho đó là cách dùng hư-tả để nêu những phản-diện
          đối-lập với chính-diện là những thái-độ mẫu-mực đáng ca

                                     390
   386   387   388   389   390   391   392   393   394   395   396