Page 378 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 378
* Chẳng như Sở-Khanh và Thúc-sinh; dĩ-nhiên tên
lưu-manh họ Sở ba hoa, khoác-lác tự khoe mình là “anh-
hùng” này, làm sao dám xứng đáng mà so-sánh:
“Thuyền-quyên ví biết anh-hùng,
Ra tay tháo cũi xổ lồng như chơi!”
Thúc-sinh thì “mười voi không được bát nước xáo”, rằng:
“Ðường xa chớ ngại Ngô, Lào,
Trăm điều hãy cứ trông vào một ta!”,
người anh-hùng họ Từ này thì trái lại, đến với Kiều bằng một
tình yêu xây-dựng, trang-trọng, nghiêm-chỉnh đứng-đắn, lời
nói như dao chém đá, lời nói của người cao ngạo tự-đắc, coi
khinh những kẻ trăng gió tầm-thường:
“Từ rằng: ‘Tâm phúc tương cờ,
Phải người trăng gió vật-vờ hay sao?
Bấy lâu nghe tiếng má đào,
Mắt xanh chẳng để ai vào, có không?
Một đời được mấy anh-hùng,
Bõ chi cá chậu chim lồng mà chơi!’”
* Người anh-hùng này có chí-khí hiên-ngang “đội
trời đạp đất”, “chọc trời khuấy nước mặc dầu, dọc ngang nào
biết trên đầu có ai!” quyết sẽ “làm cho rõ mặt phi-thường”.
377