Page 372 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 372
ngồi bốn năm người làng chơi”, Kiều mới chỉ sinh nghi cũng
vẫn chưa biết gì, thấy mụ bắt quỳ làm lễ “hương-hoả gia-
đường” vái xin “cửa hàng buôn bán cho may”, cho “xôn-xao
oanh yến, dập-dìu trúc mai” mà “đưa người cửa trước, rước
người cửa sau”, thì mới “thấy lạ tai”, đến khi bị bắt “rằng:
con lạy mẹ đây, lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia”, Kiều mới
vỡ lẽ ra mình đã bị lừa thật rồi. Lúc này thì Kiều rút dao tự-
tử thật, khiến Tú bà phải lo sợ, chiều-đãi dỗ-dành. Kiều đã
hành-động đúng lúc, có suy tính thiệt hơn. Kiều đâu có sợ
chết, nhu-nhược. Kiều quả có nhu-nhược ở những chuyện
khác, chứ không phải vì không dám quyên sinh, vì khéo
mồm giả dối. Ví-dụ như nhu-nhược, cả nể, dễ tin khi nghe
Hồ Tôn-Hiến mà xúi chồng ra hàng, hoặc bất nhất vị tình
hơn là vì lý trong vụ trả ân báo oán thiếu vô tư và kém phân
minh.
# Thật vậy, bảo rằng Kiều khôn ngoan
có suy xét, thiển nghĩ không quá đáng. Cứ xem việc khi bị
Sở Khanh lừa, bị Tú bà “uốn lưng thịt đổ dập đầu máu sa”
mà Kiều không tự-tử như lần trước mới vào, khi bị Tú bà
chửi mắng rồi “Giật bì tiên, rắp sấn vào ra tay” thì đủ biết
Kiều khôn lắm. Lần trước không phải lỗi của nàng, trái lại
lần này do chính nàng mang tội, tội đang được chiều-đãi
thì trốn bỏ đi.
Kiều khôn lắm, nàng còn nêu cái mối lợi làm cho
Tú-bà phải ngưng tay không đánh đòn nữa, nàng nói: đánh
tôi thì thân này tôi chịu đã đành, dẫu chết nào có xá chi,
nhưng nếu tôi chết, thì vốn bà đã bỏ ra mua tôi về đây sẽ tiêu
tan còn gì đâu nữa:
“Nhưng tôi có xá chi tôi,
Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu?”
371