Page 371 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 371
không phải là việc bất trắc, là việc “nước đến chân”. Kiều
giắt dao phòng thân là phòng những chuyện bất trắc khác,
như bị mắc lừa chẳng hạn. Ðây là sự nhìn xa trông rộng do
bản-năng tự-vệ thúc đẩy, do sự tinh khôn nhận-xét đánh giá
con người khi tên này đến mua Kiều mà “ghế trên ngồi tót
sỗ-sàng” và “cò-kè bớt một thêm hai” cũng như do trực-giác
nhạy cảm của người con gái vốn cao tường kín cổng, nay lần
đầu tiên bị quẳng ra cuộc đời muôn phương, bơ-vơ, vô-định
thì phải biết phòng xa là lẽ đương-nhiên. Chính về điểm này,
có lẽ lại phải nhận rằng Kiều nhạy cảm, thông-minh là đàng
khác.
Vả trong lúc này, ngay cả khi đã thất thân, Kiều
chưa thấy bị mắc lừa, chưa thấy có gì bất trắc. Nàng cầm dao
toan bài quyên sinh là vì “giận duyên tủi phận”. Chính chỉ
vì giận duyên tủi phận” nên nàng đã “đắn-đo ngược xuôi”
rằng:
“Một mình thì chớ, hai tình thì sao?
Sau dù sinh sự thế nào,
Truy nguyên chẳng kẻo luỵ vào song thân”
cho nên mới nghĩ lại mà đành chịu vậy:
“Nỗi mình âu cũng giãn dần,
Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi”.
Ðấy là Kiều khôn ngoan có suy xét sao lại bảo rằng khéo
mồm giả dối?
Ngay cả khi vào nhà Tú-bà, thấy bàn thờ thần
“Mày Trắng”, với cảnh “một bên mấy ả mày ngài, bên thì
370