Page 366 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 366
Lễ-giáo nhìn nàng một cách khắc-nghiệt không
cần biết đó là những rung cảm thưc sự của con người, nhưng
con người ấy chưa dám giơ chân đạp tung khuôn vàng thước
ngọc cổ-kính. Người ta tự hỏi thế Kiều Nguyệt-Nga kia ôm
tượng Vân-Tiên trầm mình vì yêu thì sao không bị lên án?
Cũng quá ư lãng-mạn chứ! Hay tại vì nàng là con quan đại-
thần, con của giới nho-sĩ thượng-tầng cố bám lấy cái huyền-
thoại Nho-giáo làm nền-tảng cho chế-độ cai-trị?
Thế những người thôn-dân tỏ tình còn phóng túng
táo-bạo biết bao nhiêu thì chẳng thấy các cụ nhà nho tố cáo
cho:
“Thương nhau cởi áo cho nhau,
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay,
Tại mẹ may áo rộng tay,
Con quen gió mát gió bay mất rồi “
Hoặc:
“Ước gì sông hẹp một gang,
May cầu dải yếm cho chàng sang chơi!”
Ðây những đôi trai gái khao-khát tự-do, muốn vượt khỏi
khuôn thước “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”:
“Dầu mà cha mẹ không thuơng,
Hai đứa mình trải chiếu ngoài đường lạy vô”
Hãy nghe những thôn-nữ sau đây tỏ tình với trai làng:
365