Page 369 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 369
Biết thân đến bước lạc loài,
Nhị đào thà bẻ cho người tình chung”.
Ông bảo:
“Kiều đã nói đi nói lại với Thuý-Vân rằng
nàng sẽ “nát thân bồ-liễu đền nghì trúc mai” và “khối tình
mang xuống tuyền-đài chưa tan”, tức là nàng định chết đi để
giữ lời thề với Kim-Trọng. Thế mà đến đây, nàng chuẩn-bị
tinh-thần và thể-chất để mà thất tiết rồi. Người ta thấy
Kiều chỉ là một cô gái khéo mồm và hết sức nhu-
nhược (trang 138).
# Khi Kiều thấy “trên yên sẵn có con
dao, giấu cầm, nàng đã gói vào chéo khăn” là vì Kiều nghĩ
“phòng khi nước đã đến chân, dao này thì liệu với thân sau
này”, Cũng một ý ấy, ông Lê Văn-Hoè bảo: “Nước đến chân
tức là mối nguy-hiểm đe-doạ Kiều, tất-nhiên là việc nàng bị
bắt buộc phải thất-tiết. Ta hãy ghi quyết-định ghê-gớm và
táo-bạo của nàng, để xem sau này có thực-hiện được
không?” (trang140)
Cho nên sau “cơn mưa gió nặng-nề, thương
gì đến ngọc, tiếc gì đến hương”, Kiều “giận duyên tủi phận
bời-bời, cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh”. Ông Hoè
mỉa-mai chất-vấn Kiều: “Ðịnh quyên sinh, sao không quyên
sinh ngay từ lúc Mã giám-sinh chưa làm ô-danh? Có thế mới
giữ được trọn sự trong sạch.” (trang156).
Tóm lại, ông Lê Văn-Hoè chê Kiều hai điểm: Ðiểm thứ nhất
là giả-dối vì sẵn-sàng thất-tiết, mà còn khéo mồm nói sẽ
quyên sinh để giữ lời thề ra cái điều mình vẫn giữ tiết-trinh.
Ðiểm thứ hai: nghe nói thì ghê-gớm lắm, sẽ quyên sinh mà
đâu có dám quyên sinh.
368