Page 365 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 365
là một tình yêu sôi nổi đam-mê. Kiều đúng là hành-động theo
tiếng gọi tự-nhiên của con tim.
* Nhưng không phải là nàng đã đánh mất lý-trí. Nàng vẫn
còn tỉnh-táo để biết rằng:
“Thói nhà băng tuyết chất hằng phỉ phong,
Dù cho lá thắm chỉ hồng,
Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha”
Nàng cũng còn đủ sáng-suốt để đem lời “đoan-chính” mà
cảnh giác người yêu, khi thấy chàng “xem trong âu-yếm có
chiều lả-lơi”:
“Ðã cho vào bậc bố-kinh,
Ðạo tòng phu, lấy chữ trinh làm đầu.
Ra tuồng trên Bộc, trong dâu,
Thì con người ấy, ai cầu làm chi!
Phải điều ăn xổi ở thì,
Tiết trăm năm, nỡ bỏ đi một ngày!
…..Gieo thoi, trước chẳng giữ-giàng,
Ðể sau nên thẹn cùng chàng, bởi ai?
Vội chi liễu ép hoa nài,
Còn thân ắt cũng đền bồi có khi”
364