Page 44 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 44

Ký, khóc thương nàng Tiểu-Thanh tài sắc triều Minh. Nàng quê ở
             Quảng-Lăng, lấy lẽ Phùng-Sinh, bị vợ cả ghen, đem an-trí ở núi
             Cô-sơn, cạnh Tây Hồ thuộc Hàng Châu, uất-ức thành bệnh mà chết,
             mới 18 tuổi. Nàng có một tập thơ cảm thương thân phận, lời lẽ
             thống-thiết bi-ai, chết rồi, vợ cả vẫn còn ghen, lấy đốt đi, chỉ còn
             sót ít bài cháy dở-dang, người đời sau gọi là “Phần-Dư-Cảo” (phần
             là đốt, dư là còn lại). Mộ Tiểu Thanh nay còn ở bên núi Cô-Sơn,
             Tây Hồ, thuộc Hàng Châu.
                  •  Ngưòi viết xin tạm dịch theo thể cổ-phong như sau:

                            Vườn Tây mai thắm bỏ hoang vu,
                            Ta khóc bên song viết lá thư:
                            Hậu-thế xót thương hồn phấn sáp,
                            Dạ ghen nỡ đốt nghiệp văn thơ?
                            Hận tình vốn dĩ: Trời, khôn hỏi!
                            Oan kẻ tài hoa cảm-hoá ta.
                            Chẳng biết, sau hơn ba thế-kỷ,
                            Thiên-hạ, ai người khóc Tố Như?


                 •   Nhân nói về thơ cổ-phong, soạn-giả Ðặng Cao-Ruyên kể
              lại trong một bài viết của giáo-sư Nguyễn Ngọc-Bích có dẫn lời
              một tác-giả chê 2 câu kết của Nguyễn-Du là thất niêm. Chúng tôi
              xin lưu ý, nếu biết rằng thơ cổ-phong giống như thơ Ðường nhưng
              không buộc phải theo niêm luật và đối, miễn là có vần điệu, hoặc
              độc-vận, hoặc liên-vận, lại không hạn-định số câu và có thể trường
              thiên, thì sự phê-bình này e hấp-tấp (sách dẫn trang 149 ở dưới,
              chú-thích A-2).


              Vì vậy, nếu chuyển ngữ theo thể đường-luật, xin đổi lại bài dịch
              thể cổ-phong của chúng tôi trên đây như sau:
                            Vườn Tây mai thắm bỏ hoang vu,
                            Tựa cửa khóc nàng ta viết thư.
                            Hậu-thế xót thương hồn phấn sáp,
                            Dại ghen nỡ đốt nghiệp văn thơ?
                            Hỏi trời tình-hận: nào đâu dễ!
                            Cảm khách tài-hoa: oan thế a?
                            Ðã chắc sau hơn ba thế-kỷ,
                            Có ai buồn khóc Tố Như ư?

                                          43
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49