Page 110 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 110

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                                “Ta về, ta tắm ao ta,
                         Dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn.”

            "Ta" cho thấy rõ hơn cái ý-nghĩa lập bè kết-đoàn, đồng-tâm
            hiệp-ý. Khi nói "phe ta" thì rõ là nêu lên sự hợp-tác chặt-chẽ
            giữa "chúng ta" đối-nghịch với phe địch.

            Nên chi người khách viễn-phương kia, tuy chưa hề quen biết
            Ðạm-Tiên, mới chỉ nghe đồn danh-sắc của nàng thôi, mà đã
            tự-nhận  như  kẻ  đồng-hội  đồng-thuyền  với  kẻ  tài-hoa  bạc-
            mệnh. Cất công tìm đến, những tưởng sơ-ngộ là hạnh-ngộ,
            nào ngờ nàng đã ra người thiên-cổ tự bao giờ, xác nằm vất-
            vưởng "đã không kẻ đoái người hoài". Tiếc thương cho nỗi
            bất-hạnh của người, của mình, chàng

                            “Khóc than khôn xiết sự tình,
                         Khéo vô duyên bấy là mình với ta!”
                             (Nguyễn Du, Truyện Kiều)

                    *   "Mình,  ta",  đấy  là  cách  nói  trong  quan-hệ  thân
            thiết  cùng  lứa  bằng  vai.  Người  trên  rủ  kẻ  dưới  có  thể  nói
            được:  "Thôi,  mình  (ta)  đi  kẻo  trễ!"  hay  thân  hơn  nữa  thì:
            "thôi, thầy trò mình (ta) đi kẻo trễ". Còn như kẻ dưới đối với
            người trên, nói theo cách sau thì ra vẻ thân-kính hơn vì có
            chỉ-danh thêm thứ bậc, chứ nói trống không như cách một
            thì có vẻ khiếm-lễ. Càng khiếm-lễ hơn nếu học trò, con cái
            nói  với  thầy giáo,  cha  mẹ  rằng:  "Thôi,  chúng mình  đi  thôi
            kẻo trễ!"


                    *  Thêm tiếng "chúng" vào thành "chúng mình", nói
            như vậy là có ý "chơi trèo", là tỏ ra cá mè một lứa, cá đối
            bằng đầu. Vì lẽ, "chúng" thì hàm-ý rẻ-rúng, khiêm-hạ, hoặc

                                          109
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115