Page 113 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 113

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            bằng  "Ngài":  "Chúng  tôi  được  Quốc-Vương  tiếp  kiến,  Ngài
            nhắn-nhủ rằng..."

                    *  Cách xưng-hô quả là có phức-tạp, nói đúng hơn là
            rất tế-nhị, vì nó thể-hiện tâm hồn Việt-Nam, nói lên đặc-thù
            của văn-hóa Việt.

                    #  Con cái gọi cha mẹ là: bố mẹ, ba me, ba má, thầy
            u,  thầy  bu,  thày  mẹ,  thày  đẻ,  tía  bầm,  cậu  mợ  v.v...  Hai
            tiếng  "cậu,  mợ"  rất  thông-dụng  trong  giới  thị-thành  miền
            Bắc. Vợ chồng gọi nhau là cậu mợ, con cái gọi bố mẹ cũng là
            cậu mợ, mẹ chồng gọi con trai, con dâu cũng cậu mợ. Ta
            hãy nghe bà Án, mẹ chồng hụt của cô Mai trong "Nửa Chừng
            Xuân":

                       "...Mai hai má đỏ bừng, đầu nóng như sốt, ngồi
                    im không đáp. Bà Án lại hỏi:


                       ‘Mợ  nên  nghĩ  đến  cậu  ấy,  trong  sáu  năm  nay
                    không một phút nào là không nhớ thương mợ.’

                    Mai giận đến cực-điểm, rồi không nhịn được nữa:


                       “Tôi xin cụ đừng gọi tôi là mợ. Tôi không phải, tôi
                    không còn là con dâu cụ, mà cũng không bao giờ cụ
                    thèm nhận tôi là con dâu cụ, cụ nhớ điều ấy cho. Vậy

                    cụ  cứ  dùng  chữ  cô  cũng  đủ  lắm  rồi’." (Khái-Hưng,
                    Nửa Chừng Xuân, trang 264)

            Ngày xưa còn chế-độ tập-ấm, vua phong cho con các đại-
            thần  là  ấm-sinh,  ấm-tử  được  hưởng  một  số  đặc-quyền.  Vì
            thế người ngoài gọi là các "cậu ấm", gọi vợ cậu là mợ. Con

                                          112
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118