Page 118 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 118

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                           “Buộc yên, quảy gánh vội-vàng,
                       Mối sầu sẻ nửa, bước đường chia đôi.”
                                  (Nguyễn Du, Truyện Kiều)

            Ấy là khi ở hai đầu đòn trước sau đều phải gánh; nếu sức
            nặng của vật mang theo chỉ trĩu ở một đầu - đầu sau của
            đòn - thì khi ấy gọi là “gồng”. Cho nên nói "Kẻ gánh người
            gồng" là vậy. Chẳng hạn nói rằng: "Kẻ gánh người gồng tấp-
            nập  tản-cư  ra  khỏi  thành-phố".  Khi  nói:  "các  cô  gái  quê
            gánh-gồng  ra  chợ  tỉnh",  hình-ảnh  "gánh-gồng  vẽ  ra  cảnh
            đoàn người đòn gánh nặng trĩu, thoăn-thoắt trên đường xa,
            tay đong-đưa lên xuống đánh theo nhịp bước:

                              “Anh đi anh nhớ non Côi,
                      Nhớ sông Vị-Thuỷ, nhớ người tình chung,
                          Quản bao non nước ngại-ngùng,
                         Lấy ai san sẻ, gánh gồng đàng xa?”

            Còn  như  mang  trên  đầu,  lấy  đầu  mà  đỡ,  tiếng  Việt  dùng
            động-từ đội:

                              “Ba cô đội gạo lên chùa,
                         Một cô yến thắm bỏ bùa cho sư,…”
            hoặc:
                           “Ngang lưng thì thắt bao vàng,
                        Đầu đội nón dấu, vai mang súng dài,
                              Một tay thì cắp hoả-mai,
                      Một tay cắp giáo quan sai xuống thuyền,
                          Thùng-thùng trống đánh ngũ liên,
                   Bước chân xuống thuyền, nước mắt như mưa.”
                                      (Ca-Dao)


                                          117
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123