Page 120 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 120
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Cái sự-kiện nó thế là như thế! Nó chỉ đơn-giản khách-quan
ghi nhận một thực-tại, xác-định có sự hiện-hữu hay không?
Sự-kiện là không bạn hiền và không mua rượu. Sự-kiện là
bác-bỏ ngộ-nhận cho rằng vì nghèo không có tiền nên
không có rượu uống. Sự-kiện xác-nhận rằng bởi không có
bạn hiền nên không mua rượu ngon. Rõ-ràng chỉ có thế!
Bản-chất của sự-kiện là "có" hay "không"? là xác-nhận hay
phủ-nhận? Thấy thế nào, nghĩ ra sao thì nói ra cho thấy rõ
sự việc nó như vậy, không chủ-động luận thêm cái ảnh-
hưởng của nó biến-chuyển tới tâm-lý của chủ-thể như thế
nào.
Cũng như muốn xác-nhận tình-trạng sức khỏe hiện ốm đau
hay mạnh khỏe? Mạnh thì rằng có khỏe hay nói ngược lại là
không ốm đau, Tú-Xương kể lại trong bài tự-trào "Mùa hè
mặc áo bông" rằng:
“Bức sốt nhưng mình vẫn áo bông,
Tưởng rằng ốm nặng hoá ra không.”
Giản-dị đó chỉ là phủ-định một cách khách-quan bác-bỏ ngộ-
nhận cho rằng ốm nặng và xác-nhận rằng vẫn khỏe mạnh,
"không đau".
Khi nói "thuốc này không say" ấy là vì thuốc chất-lượng kém
nên người sành điệu hút vào bảo rằng thuốc không say.
Bản-chất của sự-vật, của khách-thể nó thế là như thế! Thuốc
nhạt lắm, nên hút không say. Không phải riêng mình ta thấy
như vậy mà bất cứ ai sành điệu đều cùng nhận xét như thế.
Nó tùy thuộc ở bản-chất của vật-thể, chứ không thay đổi
theo lòng người, người hút chỉ mô-tả sự nghiệm-xét của
mình: không say là tại thuốc nhạt, chứ không mở ra cái tâm-
119