Page 125 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 125

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            đành  dịu  giọng  "nhắc  lại  lời  đã  nói",  mong  vuốt  được  cơn
            "giận đến cực-điểm" của cô, bà nói:

                        “Mợ chả nên thế, một ngày là nghĩa!”
                                  (Nửa chừng Xuân, trang 264)
            Cho nên nói rằng:
                               “Tiếc thay cái tấm lụa đào,
                            Áo rách chẳng   vá, vá vào áo tơi!
                               Trời ơi! Có thấu chăng trời?
                            Lụa đào má vá áo tơi sao đành!”


            thì "chẳng vá" so ra vẫn mạnh-mẽ và không tỏ được cái tiếc-
            nuối ra vẻ hờn giỗi, nhẹ trách bằng:


                               “Tiếc thay cái tấm lụa đào,
                             Áo rách chả vá, vá vào áo tơi!


            Bởi vậy người vợ trong ca-dao đã hờn trách chồng bằng một
            giọng tràn đầy yêu thương tình-tứ:


                             “Đêm qua, đêm lạnh đêm lùng,
                          Đêm đắp áo cánh, đêm chung áo dài,
                               Bây giờ chàng đã nghe ai?
                          Áo cánh chả đắp, áo dài chả chung.”

                     #  Nhân nói về tiếng "không",  tưởng cũng nên thêm
            rằng: "không"  không phải chỉ là một phủ-định-từ mà còn là
            một vấn-từ nữa.


                    Phân-tích những câu sau đây mới thấy sự phong-phú
            tinh-tế trong cách dùng từ của người Việt-Nam.


                                          124
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130