Page 126 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 126

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                       Sao? Nó nói không?
                       Sao? Nó có nói không?
                       Sao? Nó nói hả?
                       Thế nó chưa nói hả?
                       Nó không nói hả?
                       Nó sẽ nói hả?

            Cũng là hỏi để yêu-cầu trả lời rằng có hay rằng không, hai
            câu đầu: hỏi khi chưa chắc-chắn lắm về việc xảy ra, những
            câu sau thay "không" bằng "hả" có thanh trắc dằn giọng hơn
            thì rõ ra cái ý-nghĩa mạnh-mẽ hơn, như đã nắm chắc sự-kiện
            rồi  song  còn  muốn  xác-nhận  lại  để  cho  ý  được  xác-quyết
            hơn. Cho nên lúc thì hỏi "không?" lúc thì hỏi "hả" là vậy. Nói
            theo miệt Vườn Nam-Bộ thì cách hỏi trên có vẻ như hỏi lông-
            bông  mà  cách  hỏi  dưới  là  hỏi  giựt  một.  Ngay  như  hỏi
            "không"  thôi,  ý  cũng  phần  nào  kém  hơn  hỏi  "có...không".
            Thêm tiếng có với thanh trắc thì nhấn thêm giọng nói cho
            mạnh, đưa thêm ý muốn biết cho được rõ-ràng hơn so với
            chỉ hỏi trỏng "không" thôi, vì tiếng "không" bình-thanh làm
            cho câu hỏi nghe ra nhẹ-nhàng. Cũng giống như trong câu
            xác-định  nếu  viết  rằng "nó  nói"  thì  ý  vẫn không xác-quyết
            bằng "nó có nói". Tiếng có thêm vào làm chức năng như trợ-
            động-từ "to do" trong Anh-ngữ vậy.

                      b-  Những  tiếng  ghép  thêm  tiếng  đệm  hay
            thuộc-từ

                    *  Cũng là "lạnh" song để giảm mức độ lạnh thì nói
            "lành-lạnh". Tùy theo mức độ gia-tăng và mỗi cảm-giác của
            lạnh gây nên, người ta nói: lạnh-lùng, lạnh ngắt, lạnh giá,
            lạnh buốt, lạnh cóng. Những từ này vừa ghi nhận cái lạnh



                                          125
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131