Page 124 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 124

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            vẫn mạnh hơn:
                      "...Rồi ra không thể giấu xong được nào"
            hoặc:
                       "...Rồi ra khôn giấu cho xong được nào"

            Ðúng thế, "không" thì kém quả-quyết hơn "chẳng": "chẳng
            có  thì  đừng",  ý  vẫn  dứt-khoát  hơn  là:  "không  có  thì  thôi",
            hoặc:
                             “Ta rằng ta chẳng có ghen,
                       Chồng ta, ta nghiến, ta nghiền, ta chơi.”


            "Chẳng" mà đi kèm theo với "nghiến, nghiền" thì nghĩa đã
            mạnh-mẽ, rắn-rỏi, lại thêm quyết-liệt hơn, tưởng chừng như
            đang nghiến răng mà nói.

                          # Thế nhưng "CHẢ", thì lại nghe ra giọng nũng-
            nịu ngọt-ngào, vẻ chán-chường hờn giỗi, hay thở dài bâng-
            khuâng.

            Em bé nũng-nịu với chị: "Em chả thèm đâu!". Chán-chường
            thất-vọng,  bà  mẹ  than-thở:  "Anh  Hai  con  đi  đã  năm,  sáu
            năm nay rồi, sao vẫn chả thấy tin-tức tăm-hơi!".


            Cũng  như  "hổng"  thay  cho  "không"  ở  miền  Nam,  "chả"  là
            thổ-ngữ của miền Bắc thay cho "chẳng". Song giọng nói hạ
            dịu nhẹ-nhàng của "chả" khiến cho tình-ý diễn-tả nó không
            sống-sượng,  thẳng  đuỗn  như  giọng  nói  quyết-liệt  của
            "chẳng".


            Cho nên bà Án - mẹ Lộc - trong "Nửa Chừng Xuân", trước
            câu  nói  đốp-chát  của  cô  Mai,  con  dâu  bị bà  ruồng-rẫy,  bà


                                          123
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129