Page 129 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 129

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                       “Ai bảo chăn trâu là khổ?
                       Chăn trâu sướng lắm chứ!
                       Đầu đội nón mê như lọng che,
                       Tay cầm cành tre như roi ngựa,
                       Ngồi ngất-nghểu trên mình trâu…”
                                         (Quốc-Văn Giáo-Khoa-thư)

            hoặc như Tú Xương trong bài “Cái Học Nhà Nho”:

                     “Cô hàng bán sách lim-dim ngủ,
                     Thầy khóa tư-lương nhấp-nhổm ngồi.”

            hay như Nguyễn Khuyến nói trong bài  “Ông Tiến-Sĩ giấy”:


                       “Ghế chéo lọng xanh ngồi bảnh-choẹ,
                       Nghĩ rằng đồ thật, hoá đồ chơi.”


                     *  Diễn-tả một cảm-nghĩ hay một nhận-xét, cũng một
            tiếng "Rối" ghép thêm những tiếng đệm vào, từ đó sinh-sôi
            nẩy-nở ra biết bao nhiêu tiếng khác, mỗi tiếng áp-dụng cho
            mỗi tình, mỗi cảnh, ví dụ câu nói sau đây:

                    "Trong khi họ reo mừng rối-rít, thì lòng mình bối-rối
                    lo-âu, toàn là những chuyện rối-ren  đau đầu nhức óc.
                    Càng nghĩ càng thêm rối-rắm  chẳng có lối ra. Ðã vậy,

                    ngoài  xã-hội  thì  rối  loạn đảo-điên.  Chuyện  mình,

                    chuyện đời, chuyện nhà, chuyện cửa cứ rối lên như
                    mớ bòng-bong. Lòng dạ thật rối như tơ vò".

            Cho  nên  có  người  bảo:  "Tiếng  Việt  rắc-rối".  Nói  như  vậy
            chưa đúng hẳn. Chỉ gọi là rắc-rối khi nó gợi cho ta cái cảm-
            giác khó chịu không vui vì đối-tượng vốn khôn-lường, khôn

                                          128
   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134