Page 133 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 133
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Ông dẫn quân trèo lên ba đỉnh núi mà bọn phỉ đóng ở dưới
chân núi. Nửa đêm, ông cho quân buộc dây từ đỉnh núi tụt
xuống, lệnh cho 4 chiếc thanh la cùng gõ, rồi 80 quân đột
nhập vào doanh trại giặc khi chúng đang ngủ, chém giết
trên một ngàn quân phỉ kể cả tên tướng giặc Lý Dương Tài.
Trở về, ngang qua Hà thành, ông sai lập một ngôi đền để
tưởng niệm tử-sĩ. Ông cử phó tướng đến nhà cụ Yên Đổ xin
chữ để ông đề ngoài cổng đền. Phó tướng không có thói
quen trọng văn-nhân. Đến nhà cụ Yên Đổ, phó tướng cao
giọng: “Tiễu Phủ Sứ muốn nhờ ông viết cho mấy chữ để an-
ủi vong-linh quân lính của tôi”. Thấy thái-độ chướng tai gai
mắt, Cụ cho ba chữ “Tối Linh Từ”. Phó tướng cầm lấy, nghệt
mặt ra nghĩ: sao cụ lại cho ba chữ tầm thường thế. Năn-nỉ
mãi, cụ mới bảo: “Tối Linh Từ, tức là lính tôi chết. Tối linh,
nghĩa lính tôi”.
* Giai thoại kể rằng: có một ông kia vốn làm nghề lái
lợn, làm ăn phát-đạt thành đại phú-hộ, bèn cậy người đến
xin quan tỉnh là bậc đại-khoa, ban cho mấy chữ để treo
trong nhà cho sang trọng. Nể lời, quan tỉnh đồng ý viết cho
ba chữ “Phúc Đại Lai”. Ông ta khoái chí mừng thầm rằng
quan chúc cho mình đại-phúc. Ít lâu sau, có người đến nhà
đại phú-hộ chơi, xem thấy mà phì cười. Đại phú-hộ thắc
mắc, người này mới trả lời: “Phúc, nghĩa là tên của ông. Đại
lai, nghĩa là lớn lại. “Phúc lớn lại” là “Phúc lái lợn” chứ còn gì
nữa mà ông tự hào.”
* Riễu quan thị (hoạn-quan) là kẻ nịnh thần, Trạng
Quỳnh đọc cho ông nghe câu văn trong sách: “Ngã tư thế
sự. Tư viết: tả, tô, chấn tân thịnh nền, giai khống, xái châu”.
Quan thị ngơ-ngác không hiểu, Trạng mới cắt nghĩa: “Ngã tư
thế sự“ là ta nghĩ về sự đời, “tư viết” là nghĩ rằng, “tả, tô,
132