Page 138 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 138

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                       “Thú vui quên cả niềm lo cũ,
                       Kìa cái diều ai nó lộn lèo! ”

            Đề Hang Cắc-Cớ, bà khen:

                       “Giọt nước hữu tình rơi lõm-bõm,
                       Con đường vô ngạn tối om om
                       Khen ai đẽo đá  tài xuyên tạc,
                       Khéo hớ-hênh ra lắm kẻ dòm”

            Vịnh cái quạt, bà kết thúc bằng hai câu:
                       “Nâng-niu ướm hỏi người trong trướng,
                       Phì-phạch trong lòng đã chán chưa?

            Chán  chưa nói  ngược  lại  thành  chưa  chán,  mà  nói  lái  lại

            thành chứa chan, chan chứa, cách nào cũng có nghĩa cả.
                    Truyện  kể  rằng:  Chiêu Hổ  đến  thăm,  thấy  trên  dây
            phơi có nhiều quần áo đàn bà, nên ngại-ngần bước qua, Hồ
            Xuân hương liền ra vế đối:

                  “Tàn vàng, tán tía che đầu nhau đỡ khi nắng cực”

            Chiêu Hổ thấy ở đầu sân có chiếc thuyền nan, bèn đối lại:

               “Thuyền rồng, mũi phượng, rẽ sóng ra khơi há lộn lèo  “

            Vào chùa Bà-Ðanh, Cống-Quỳnh đề thơ: (*)

                            “Khen ai đẽo đá  tạc nên mày!
                           Khéo đứng  chi mà đứng mãi đây?
                           Trên cổ đếm đeo  dăm chuỗi hạt,
                           Dưới chân đứng chéo   một đôi giầy.”

                                          137
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143