Page 139 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 139

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Lối nói lái này, không những tạo thêm được từ-ngữ mới mà
            cái ẩn-ý sâu sắc hàm-súc trong ngôn-từ quả đã làm nổi bật
            nét đặc-thù của tiếng Việt.
            .......................................................................................................................
             (*) Cước-chú: Chùa Bà Ðanh còn gọi là Bảo-Sơn-Tự như
            tên đề trước tam-quan, toạ-lạc tại nơi hẻo-lánh, thường có
            cọp qua lại, cách huyện Kim-Bảng, tỉnh Hà-Nam chừng hai
            cây số, nên tục-ngữ có câu: Vắng như chùa Bà Ðanh   .
            …………………………………………………………………………………………….


                   III- Những tiếng khác nhau giữa các miền

            Ngoài  những  tiếng  khác  nhau  do  âm  giọng  biến-đổi  theo
            phong-thổ như sẽ đề-cập, mỗi miền vì tập-tục và sinh-hoạt
            đã có những từ-ngữ, thành-ngữ và đặc-từ khác nhau, điều
            này khiến cho kho từ-ngữ Việt vốn đã dồi-dào lại càng thêm
            phong-phú.

            Dĩ-nhiên  những  tiếng  khác  nhau  này  dùng  để  chỉ-danh
            những sự-vật chỉ riêng miền này có mà miền kia lại không
            như cây vú sữa, trái sầu-riêng ở miền Nam, hoặc cây soan,
            cây ruối, bụi găng ở miền Bắc. Ðây là tên gọi những đặc-sản
            nổi tiếng của mỗi miền.

            Chẳng hạn ở miền Nam có cá nhồng, cá buôi, cá chốt như
            ca-dao vẫn thường hát:

                           “Chi ngon bằng gỏi cá nhồng?
                       Chi vui bằng được tin chồng vinh-quy?”
            hay:
                             “Ba tiền một khứa cá buôi,
                        Cũng mua cho đặng mà nuôi mẹ già.”

                                          138
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144