Page 134 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 134
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
chấn” là mình phải tả ra, phải tô điểm, phải làm cho hưng
chấn thêm, “tân thịnh nền” là cái nền thịnh trị tân tiến, còn
“giai khống” là đẹp-đẽ vô cùng (Không / khống / khổng
vừa có nghĩa là trống rỗng, không có gì, vừa có nghĩa là cao
rộng to lớn ),“xái châu” là ngọc ngà châu báu cũng không
sánh kịp. Quan thị tâu với nhà Chúa lời giải thích. Trạng
được Chúa khen thưởng. Quan thị đến nhà kể công với
Trạng, nhờ y mà nhà Chúa ban thưởng cho Trạng. Trạng
cười khẩy bảo: Câu trong sách ấy không phải tặng cho nhà
Chúa đâu, mà tặng cho ngài quan thị đấy, rồi Trạng giải
thích: “ngã tư thế sự” là tao nghĩ về cái trò đời, “tư viết” là
nghĩ rằng, “tả tô chấn” là tổ cha hắn, “tân thịnh nền” là tên
nịnh thần, “giai khống” là không giái, “xái châu” là xấu chơi.
Kết luận là: tao ngẫm nghĩ cái trò đời mà thấy nực cười, “tổ
cha hắn, tên nịnh thần không giái xấu chơi”
2- Về cách nói lái thuần nôm.
* Vẫn món mộc tồn, thay vì nói giết chó hay rủ nhau
đánh đụng cầy tơ, họ nói lái là "hạ cờ tây", tức hạ cầy tơ .
* Ðược hỏi về tửu-lượng, tay nhậu vui-vẻ cười hằng-
hặc: "ít lắm, chỉ mới lai rai có ít ly thôi", ít ly đây là "y lít" nói
lái lại: uống đúng y một lít. Thế mà là ít ly thôi!! Câu nói lái
trở nên câu nói khôi-hài.
* Trêu ghẹo công-chúa đi ngang, Trạng Quỳnh đứng
bên vệ ao, cứ lấy chân đá bèo trôi. Thấy vậy, công chúa
dừng lại hỏi. Trạng nói: “Hôm nay nắng cực, nên ra đây đá
bèo”, ý muốn riễu công-chúa qua cách nói lái hai tiếng nắng
cực và đá bèo.
133