Page 135 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 135
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
* Nhà văn Nguyễn Bá-Triệu kể rằng: Trên báo Ngày
Nay hồi thập niên 30, đùa một nữ sĩ có tên là Ngọc Hồ, nhà
thơ Tú Mỡ trào-phúng nói lái trong câu đối tục sau đây:
“Hồ tù ngán nỗi con rồng lộn,
Ngọc vết thương tình kẻ cố đeo.”
* Ðể riễu các "lãnh-tụ" người ta nói "tủ lạnh" (miền
Nam đọc sai dấu ngã thành dấu hỏi: lảnh-tụ)
* Sau 30-4-1975, trong chính-sách "lùi một tiến hai",
"đánh xoa, đả vuốt" để xoa vuốt bằng các chiến-dịch sửa sai
đổi mới, người dân được khuyến-khích phải tranh-đấu, họ đã
mỉa-mai trả lời "Ðấu-tranh! Lại nữa! Chị “Nguyễn Y Vân”
hoặc lại ông Vũ như Cẩn! nói lái là “vẫn y nguyên” và “vẫn
như cũ”. (Cẫn, người miền Nam thường phát-âm không
đúng giọng, đọc trại thanh "ngã" thành "hỏi", nên chính-tả
sai là Cẩn, Nguyễn Y Vân là vẫn y nguyên) vì "đấu-tranh" thì
nguy-hiểm lắm: "tránh đâu" khỏi bị trù-dập, vả rồi rốt cuộc
cũng lại "vẩn như cũ" mà thôi”. Và người dân mới hài-hước
rằng: đấu tranh là đánh trâu, nhưng đánh trâu, rủi bị trâu
đánh thì biết tránh đâu.
* Sau đây là một cuộc đối-thoại ngắn:
- “Sao? Hồ-sơ của bác tới đâu rồi?
- Chưa nếp tẻ gì cả! Chưa qua được thủ-tục đầu tiên.
Căng lắm!
- Căng cái con phải gió! Còn thủ-tục gì nữa! Đã đổi mới
tư-duy rồi mà!
- Đấy chính là tin đồn của ông Vũ Như Cẩn!
134