Page 112 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 112

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Trái lại:


               "Tôi mua cái này cho má tôi, bà (hay bà cụ) thích lắm".

            thì  lấy  lại  được  vẻ  thân-kính,  trang-trọng  hơn,  nhất  là  khi
            nói:

                    "Tôi  không  bao  giờ  quên  được  hình-ảnh  mẹ  tôi  lúc
                    còn  sinh-thời;  cho  đến  nay  lời  Người  dạy  vẫn  còn
                    văng-vẳng bên tai" thì đại-danh-từ Người - viết hoa -
                    ở đây lại thực-sự nói lên niềm tôn-kính sâu-xa:


                           “Nuôi con khôn lớn nên người,
                          Mẹ cha khốn khổ cả đời lao-đao.
                             Ơn Người biển cả non cao,
                        Đạo con phải nhớ làm sao báo đền?”
                   (Đỗ Quang-Vinh, Ca-Dao Đố Vui Học Tiếng Việt)


            Nói về người trên mình vào bậc tôn-kính mà dùng tiếng "ông
            ấy", "bà ấy" thì không ổn. Như


                    "Thưa  bác  Tư, ba  con đi  vắng.  Con  sẽ  thưa với  ba
                    con có bác Tư lại thăm" thì vẫn lễ-độ hơn là:


                    "Thưa bác Tư, ba con đi vắng. Con sẽ nói với ông ấy
                    là có bác Tư lại thăm".


                    *   Ðối  với  bậc  vị-vọng  như:  Quốc-Trưởng,  Giáo-
            Hoàng,  Tăng-Thống,  Giám-Mục,  Linh-Mục,  Hoà-Thượng,
            Thượng-Tọa v.v... tuy không thân song để tỏ lòng tôn-trọng
            chức-vị  của  nhân-vật,  đại-danh-từ  được  dùng  để  chỉ-danh


                                          111
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117