Page 176 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 176

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            người,  mỗi  giới  mà  thôi.  Bởi  vậy  qua  tiếng  lóng  ta  có  thể
            nhận định, đánh giá về trình-độ của họ, của thực-trạng xã-
            hội  đương  thời,  cũng  như  nhận  ra  tác-dụng  hiệu-lực  của
            truyền thông.

            Nói  về  tả  chân,  trong  tác-phẩm  Bút-Thuật  của  Nguyễn-Du
            Trong Đoạn-Trường Tân-Thanh (trang 258),     chúng tôi đã có
            đoạn nhận định sau đây:

                  “Đọc đoạn thơ sau đây, ai bảo rằng đó là thơ hay là lời
            nói thường ngày tự-nhiên phát-biểu, vậy mà có vần có điệu,
            rõ đúng là thơ. Những từ này buột mồm, buột miệng mà nói
            ra. Những từ này rất phổ-thông ở đầu môi chót lưỡi, thật là
            thẳng  thừng,  thô-tục,  sống-sượng  khiến  văn-pháp  tả  chân
            thêm phần sắc-sảo. Rõ là lời của kẻ hạ-cấp, lời của mụ già
            chủ nhà chứa, thôi thì khỏi nói!

                                “Tuồng vô nghĩa ở bất-nhân,
                         Buồn mình, trước đã tần-mần thử chơi,
                                   Màu hồ đã mất đi rồi,
                             Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
                                   Con kia đã bán cho ta,
                        Nhập gia thì phải cứ phép nhà tao đây!
                                   Lão kia có giở bài bây,
                           Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe!
                                  Cớ sao chịu tốt một bề?
                            Gái tơ mà đã ngứa nghề lắm sao?”

            Những tiếng tả chân như “bài bây, văng vào mặt, chịu tốt
            một  bề (thay  vì  chịu  lép  một  bề),  ngứa  nghề, buồn  mình,

            mầu hồ”   đều là những tiếng lóng trong giới nhà nghề buôn



                                          175
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181