Page 180 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 180

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            “bắc-cạn” cho hết thùng bia này, ấy là phải “cạn” ly cho hết.
            Còn  lâu  mới  tới  lượt  mình,  thì  họ  nói  lóng  là  còn  “hà  văn
            lâu”.

            Thịt  bò  “bíp-tết”  (beefsteak)  được  gọi  là  “bò  né.”  Thái-độ
            kiêu-kỳ,  kênh-kiệu  gọi  là  “chảnh”,  giá  rẻ  mạt  gọi  là  “giá
            bèo”,  giá  cao  khủng-khiếp  gọi  là  giá  “khủng”.  Một  bản  tin
            được  phóng-viên  đánh  đi:  “Sau  ít  giờ  ra  khơi,  thuyền  anh
            Minh đã bắt được lượng cá "khủng".

            Thay vì nói tán gẫu, họ nói lóng với nhau là “tám”. Bà kia
            “lắm chuyện” quen thói ngồi lê đôi mách, ấy là bà ta “buôn
            dưa  lê”.  Khoe  có  cô  bạn  gái  dễ  thương  thì  gọi  là  “gà  tóc
            nâu”, nói bạn trai của mình nghèo không tiền, chỉ ưa đi xe
            máy, cô nàng khoe rằng “xe ôm” của tôi vì “máu khô” nên
            ưa “con nghẽo”, v.v...

            Cần phải vào nhà tiêu công cộng (sau năm 1975 một thời-
            gian vẫn thấy còn gọi là “nhà ỉa, nhà đái”), người ta hỏi: “đi
            nặng” hay “đi nhẹ”.

            Sau đây là một trích-đoạn lượm được trên mạng internet nói
            về  một  số  từ  mới  như  lịch-sự,  tiền  lùi,  túi  mố,  hàng  đểu,
            thực ra đó là những tiếng lóng thành những tiếng mới phổ-
            cập(https://www.facebook.com/VietnameseinVABeach/posts/345579245552481):

                    “Năm 1980, hắn nhờ tôi tìm mối bán nhà và đất lấy
                    mười lượng vàng vượt biên. Tôi tìm không ra, và hắn
                    ở lại. Không ngờ như thế mà lại may. Gần đây nhà
                    đất vùn vụt lên giá, hắn bán một phần khu đất và trở
                    thành triệu phú đô la. Hắn bảo tôi:


                                          179
   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185